13 Tháng 2 2009 - Cập nhật 17h05 GMT
Nguyễn Hùng
bbcvietnamese.com
Ngày kỷ niệm 30 năm cuộc chiến Việt Trung, 17/2/2009 đang tới gần và đây là phép thử đối với sự can đảm của truyền thông Việt Nam.
Những bài viết công phu và có lửa về các biến cố ở biên giới phía Bắc cách đây ba thập niên đã xuất hiện nhiều trên blog và trên truyền thông ở ngoài Việt Nam.
Nhưng các tờ báo chính thống cho tới giờ vẫn im hơi lặng tiếng và không có cơ sở để nghĩ rằng họ sẽ thay đổi vào thứ Hai tuần sau.
Lấy một ví dụ nhỏ.
Khi Thủ tướng Ôn Gia Bảo của Trung Quốc bị ném giày ở Đại học Cambridge thứ Hai tuần trước, hầu như không tờ báo nào của Việt Nam đưa tin.
Cho tới cuối tuần đó mới có một bài báo nói về điều được gọi là ''văn hóa quái dị'' của chuyện ném giầy và trong đó ông Ôn Gia Bảo được nhắc tới với tên ''thủ tướng của một nước''.
Trong khi đó trong cùng bài viết, tên của một đại sứ Israel bị ném giầy và dĩ nhiên tên của Tổng thống George W. Bush được tác giả bài viết đề cập tới.
Trước đó cũng đã có nhiều cơ sở để tin rằng truyền thông Việt Nam có sự sợ hãi khi nhắc tới hai chữ Trung Quốc trong những tình huống mà họ sợ rằng Bắc Kinh có thể phật lòng.
Cho dù đó là các vụ bê bối, những chỉ trích Trung Quốc của thế giới hay những cuộc biểu tình phản đối của chính Việt Nam.
Thái độ này khác hẳn với các diễn biến của những năm 79/80, khi mà những lời hát ''quân xâm lược bành trướng dã man đã dày xéo mảnh đất tiền tiêu. Lửa đã cháy và máu đã đổ trên khắp dải biên cương... '' vang vang khắp nơi.
Há miệng mắc quai
Nhưng có lẽ truyền thông ngày nay chỉ sợ chỉ trích có Trung Quốc ngoài nỗi sợ 'miệng nhà quan có gang có thép'.
Mỗi dịp 30/4 hàng năm người ta chẳng hề ngại khi nhắc tới thành tích 'oanh liệt' của miền Bắc đối với Mỹ (mà trên thực tế là đối với người Việt).
Sự kiểm duyệt truyền thông của Việt Nam chỉ làm cho ngành này trông thiểu não khi đứng cạnh truyền thông quốc tế.
Thế nhưng liệu đại sứ Việt Nam ở Trung Quốc sẽ giải thích thế nào nếu bị triệu đến khi đài báo Việt Nam chỉ trích Bắc Kinh?
Giá như họ không kiểm soát truyền thông có lẽ Việt Nam đã có thể nói rằng báo chí tư nhân hoạt động theo luật pháp và họ không vi phạm luật nên không can thiệp nổi.
Nhưng sự khao khát kiểm soát của nhà cầm quyền đã khiến họ há miệng mắc quai.
DareNot
Ngay cả nơi trưng bày Chứng Tích Chiến Tranh ở TP cũng chẳng có một tấm ảnh nào trưng bày tội ác của nhà cầm quyền Bắc Kinh
trong cuộc chiến biên giới năm 1979. PV VN chỉ dám bạo miệng chưởi Mỹ, dù cuộc chiến đã qua hơn 30 năm rồi và Mỹ hiện đang
đầu tư và viện trợ không nhỏ cho VN ở rất nhiều lãnh vực.
Thắng
Tựa đề bài viết trên kể cũng có lý nhưng chưa thực sự đúng. Ở các quốc gia dân chủ, truyền thông là tiếng nói đa chiều của
cả chính khách lẫn anh xe ôm.
Ở Việt Nam, truyền thông là của đảng, đảng có cho nói mới được nói. Trong khi đó lòng dân phẫn nộ, báo giới phẫn nộ nhưng mấy ông công chức -nhà báo nào dám trái ý ông chủ Cộng sản đâu.
Anh Thao
Không làm tổn thương quan hệ nếu không thật sự cần thiết, tránh cho ta những cuộc chiến tranh vô ích. Thêm bạn bớt thù là
cách làm mềm dẻo của cha ông ta. Nhưng chủ quyền đất nước là thứ không thể nhượng bộ, cần phải đánh vẫn đánh. Lặng lẽ mà củng
cố quốc phòng.
Kinh Kha
Tôi e rằng cứ với kiểu bịt mồm báo chí như hiện nay thì mai đây nếu xẩy ra đánh nhau với TQ thì người dân sẽ chẳng tin vào
báo chí phát động lòng yêu nước nữa. Đúng là gậy ông đập lưng ông.
PPT
Giới truyền thông Việt Nam đang dành những trang báo giấy, báo hình cho báo nói nhân dân. Họ biết rằng một khi họ bị chính
quyền thân TQ đàn áp không cho nói lên tiếng nói của họ và của nhân dân, thì những đoản khúc "hát cho dân tôi nghe" bằng lời
truyền miệng sẽ vang vọng trong từng thôn xóm, ở những nơi giải trí hay chốn ăn uống, và giữa các đám tiệc.
Người dân không sợ TQ, nhà báo VN cũng chẳng cả nể hai chữ Trung Quốc, chỉ có hàng ngũ lãnh đạo của đảng CS sợ vì đa phần họ được dựng lên từ đó.
Điều ngạc nhiên là trong các quán ăn người Hoa ở Chợ Lớn trên đường Hải Thượng, đường Phùng Hưng, người Việt và người Hoa đều đồng cảm rằng họ cần những chính phủ bình đẳng, biết tôn trọng nhau, và để cho dân chúng các nước được an tâm làm ăn.
Họ đồng ý rằng chính phủ TQ đã phản bội họ bằng cách biến họ thành nạn kiều, điều mà mấy sử gia người Việt cùng dự bữa ăn đã phải ngạc nhiên. Không ai ngờ rằng giữa chốn bận rộn thương trường trong cơn suy thoái mà người người đều biết ngày lịch sử 17/2 ba mươi năm trước.
Nguyên, Sài Gòn
Hà Nội sợ Bắc Kinh như sợ cọp thì làm sao mà truyền thông Việt Nam không sợ hai chữ "Trung Quốc"! Nói trắng ra thì truyền
thông Việt Nam sợ Hà Nội thôi. Họ vẫn chửi Mỹ xa xả khi cuộc chiến vùng vịnh xảy ra năm 2003 đấy thôi!