![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | |||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() | ![]() | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
Quân đội VN kỷ niệm 60 năm thành lập | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Quân đội Việt Nam đã có lễ kỷ niệm 60 năm ngày thành lập, và nêu bật vai trò nổi bật của giới quân đội trong nền chính trị Việt Nam. Buổi lễ kỷ niệm 60 năm ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam (22-12) diễn ra sáng nay, tại Hội trường Ba Đình, Hà Nội. Các lãnh đạo cao cấp và những gương mặt chính trị nhiều ảnh hưởng ở Việt Nam có mặt trong buổi lễ. Trong số những người tham dự gồm có Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh, Bí thư Đảng ủy Quân sự Trung ương, chủ tịch nước Trần Đức Lương, thủ tướng Phan Văn Khải, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An và đại tướng Phạm Văn Trà, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng. Cũng có mặt tại lễ kỷ niệm là đại tướng Võ Nguyên Giáp, người được nhắc đến trong bài diễn văn của ông Trần Đức Lương là "người anh cả của quân đội nhân dân Việt Nam anh hùng." Những gương mặt chính trị nhiều ảnh hưởng ở Việt Nam cũng có mặt như nguyên Tổng bí thư Đỗ Mười, nguyên Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu, nguyên Chủ tịch nước Lê Đức Anh và nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt Trong diễn văn tại buổi lễ, ông Trần Đức Lương, chủ tịch nước, nói: "Vấn đề cốt lõi trong xây dựng quân đội về chính trị là giữ vững và tăng cường bản chất cách mạng, bảo đảm sự lãnh đạo tuyệt đối, trực tiếp về mọi mặt của Đảng đối với quân đội, làm cho quân đội ta kiên định nền tảng tư tưởng, mục tiêu lý tưởng cách mạng, tuyệt đối trung thành với Đảng, với Tổ quốc và nhân dân, sẵn sàng chiến đấu hy sinh vì độc lập tự do của Tổ quốc, vì chủ nghĩa xã hội, hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ." Mới đây, Bộ Quốc phòng Việt Nam cho công bố Sách trắng "Quốc phòng Việt Nam những năm đầu thế kỷ 21", trong đó khẳng định chủ trương "xây dựng nền quốc phòng toàn dân và lực lượng vũ trang nhân dân của Việt Nam." Tại buổi lễ, tướng Võ Nguyên Giáp phát biểu, nhấn mạnh quân đội "phải nâng cao tri thức quân sự, nghiên cứu học thuyết quân sự Việt Nam và thực hiện thật tốt việc kết hợp kinh tế với quốc phòng, quốc phòng với đối ngoại, quốc phòng với an ninh." Bộ trưởng quốc phòng Việt Nam, tướng Phạm Văn Trà, nhắc lại nguyên tắc "kiên định sự lãnh đạo tuyệt đối, trực tiếp về mọi mặt của Đảng đối với quân đội, đảm bảo quân đội là lực lượng chính trị, lực lượng chiến đấu trung thành và tin cậy của Đảng, Nhà nước và nhân dân". Cũng trong dịp kỷ niệm, vào ngày 21-12, Đảng ủy Quân sự Trung ương thuộc Bộ Quốc phòng VN đã trao quân hàm cấp tướng cho 72 người. Thông tấn xã Việt Nam cho biết cấp Thượng tướng có 4 người; Trung tướng, 10 người; Phó đô đốc, 2 người; Thiếu tướng, 53 người; Chuẩn đô đốc, 3 người. 19 người khác được bổ nhiệm chức vụ. .......................................................................................... Long, TP. HCM Thứ nữa, từ "nhân dân" thể hiện bản chất của một "Quân đội" bản chất của cuộc "chiến tranh". Đó là cuộc chiến tranh vì hoà bình, giữ nước, giữ dân. Một quân đội đem quân đi đánh ở nước khác mà gọi là Quân đội nhân dân thì sao nghe được?, chiến tranh xẩy ra ở nước khác Việt nam mà gọi là chiến tranh nhân dân việt nam thì nghe sao lọt lỗ tai? Minh Vũ, TP. HCM Chiến tranh nhân dân phải là như ông tưởng tượng, “chỉ là cách lấp liếm cho sự yếu kém của quân đội chính quy”, hoặc “lấy nhân dân ra làm cái “bia đỡ đạn” hay làm chỗ che chở cho quân đội ”. Hiểu như thế là cố tình xuyên tạc, cố tình không hiểu một phương châm quân sự đúng đắn, không chỉ là của Việt Nam mà còn của cả thế giới, từ xưa đến nay. Theo ông Việt, như thế nào là một “quân đội chính quy”? Là một đội quân nhà nghề, được đào tạo huấn luyện bài bản, trang bị đến tận chân răng, có người lãnh đạo giỏi, có thời cơ thuận lợi để tiến hành chiến tranh? Đúng vậy, và theo suy luận đó thì quân đội Nguyên Mông của Thành Cát Tư Hãn thế kỷ XIII, quân đội của Napoleon thế kỷ XIX và quân đội của Hitle thế kỷ XX có phải là “quân đội chính quy” không? Hoàn toàn có thể khẳng định điều đó. Đội quân của Napoleon đã từng làm mưa làm gió cả châu Âu, tràn sang Châu Phi, nô dịch hàng chục dân tộc, cướp bóc không biết bao nhiêu tài vật, nhân mạng. Còn “vó ngựa Mông Cổ đi đến nơi nào thì cỏ nơi đó cũng không mọc được”, một đạo quân lẫy lừng đã chiếm đóng cả 2 châu và châu Âu, cả những đất nước khổng lồ như Nga và Trung Quốc. Còn quân lực của phát xít Đức thì tôi không cần phải kể…. Nhưng ông có biết vì sao Napoleon phải đại bại ở nước Nga, phải thua chạy về nước và bị lưu đày đến chết ngoài một hòn đảo không? Không phải vì nước Nga khi đó cũng có một “quân đội chính quy” đâu ông ạ. Một thế kỷ sau, năm 1945 ở thành Berlin, ông có biết vì sao Hitler phải tự sát dưới một căn hầm, trong khi đạn pháo của Hồng quân Liên Xô trút lửa lên những tàn dư của chế độ phát xít, cứu nhân loại khỏi nạn diệt chủng của những kẻ mặc áo đen, đeo chữ thập ngoặc không? Không hoàn toàn vì Hồng quân Liên Xô “chính quy” hơn quân phát xít đâu, nhất là về trang bị thì lại càng kém hơn nhiều lần. Và ở Việt Nam, ông có có thể lý giải tại sao đội quân của nhà Trần, với những viên tướng từng là nô lệ như Dã Tượng, từng là dân chài như Yết Kiêu, là người dân tộc, là chú bé thiếu niên 16 tuổi… đã không chỉ 1 lần mà tới 3 lần đánh tan đạo quân “bách chiến bách thắng” của Thành Cát Tư Hãn không? Quân đội của ta khi đó hoàn toàn không thể “chính quy” hơn quân Nguyên Mông, đúng không? Chỉ có 1 cách lý giải: đó là vì đội quân của nhà Trần, đội quân của Cutudốp thế kỷ XIX, của Stalin thế kỷ XX đã thực hiện phương châm “chiến tranh nhân dân”. Chiến tranh nhân dân, nghĩa là thực hiện cuộc chiến tranh VÌ LỢI ÍCH CỦA NHÂN DÂN, chứ không phải là lợi ích của một nhóm thiểu số người nào. Chiến tranh nhân dân, bởi vì quân đội của bất cứ quốc gia nào, triều đại nào cũng là những người con, người em của nhân dân, từ biệt gia đình lên đường tham gia quân đội. Chính quyền nào cũng muốn họ tự nguyện ra đi. Vậy phải làm thế nào? Không thể dùng tiền (ai lại lấy tiền đổi mạng sống của chính bản thân mình). Không thể đem sức mạnh ra áp chế, hoặc lời nói suông ra hô hào. Họ phải ra đi mà sau lưng có lời động viên, khích lệ của ba mẹ họ, người vợ hoặc người yêu, anh em của họ. Chứ họ không thể ra đi khi sau lưng là những đoàn biểu tình phản chiến, những người tự thiêu, xé cờ… để phản đối cuộc chiến tranh mà họ sắp tham gia, để mong cho họ đừng dấn thân vào chỗ chết, hãy trở về với gia đình. Chiến tranh nhân dân, đó là toàn dân đánh giặc. Không phải là “đem dân ra làm bia đỡ đạn”, nhân dân không hề đánh giặc thay binh lính, mà là nhân dân cùng với binh lính đánh giặc, rồi trong lúc ngưng chiến thì binh lính lại cùng với nhân dân lao động sản xuất tạo ra của cải vật chất nuôi sống tất cả (chứ không phải binh lính cướp bóc hãm hiếp nhân dân, đốt nhà dân, giết dân). Chính điều đó làm cho nhân dân thương yêu đoàn kết với quân đội, ủng hộ quân đội đánh bại kẻ thù, dám tự tay phá nhà mình kê đường cho xe ra trận bằng tinh thần “xe chưa qua, nhà chưa tiếc”, tự tay đem lương thực trong nhà mình đi tiếp tế cho bộ đội ở trong rừng. Chính điều đó làm cho nhân dân, từ đứa bé mười mấy tuổi Lê Văn Tám cũng dám biến mình thành ngọn đuốc sống để thiêu kho xăng địch, từ ông già bảy tám chục tuổi ở Thanh Hoá cũng cầm súng trường bắn rơi máy bay, từ “o du kích nhỏ” cũng dám bắt sống tên giặc lái to cao gấp mấy mình. Đó mới là “chiến tranh nhân dân”, thưa ông Nguyễn Việt! Đó mới là một biện pháp đúng đắn, đúng đắn từ thời Hùng Vương đến thời nhà Trần và đến thế kỷ XX ở Việt Nam, cũng như mãi mãi sau này. Hùng, Denver Tuy nhiên với hoàn cảnh của Việt Nam hiện nay e rằng không có con đường nào tốt hơn như vậy cả. Ta không thể học tập Bắc Hàn, phát triển vũ khí tối tân trong khi để cho dân đói khổ - một phần vì hoàn cảnh của ta cũng khác với Bắc Hàn. Một cách chính thức thì Bắc Hàn vẫn đang trong một cuộc chiến tranh. Phương cách tốt nhất để phát triển quốc phòng hiện nay có lẽ là thông qua phát triển kinh tế. Nhờ kinh tế phát triển thì quân đội mới phát triển theo được. Mặt khác tôi nghĩ ý kiến của bạn Quốc Bảo cũng đáng suy nghĩ. Chúng ta nếu tự mình một mình chống lại một "nước lớn" nào đó có lẽ cũng ko phải là thật khôn ngoan. Mặt khác dựa dẫm vào một nước này để chống lại một nước khác thì quả như ông cha ta đã nói: đưa hổ cửa trước, rước beo cửa sau. Có lẽ biện pháp "đi dây" là con đường ngoại giao khôn ngoan nhất đối với Việt nam ta? Trong thời gian đi dây đó ta có thể tranh thủ phát triển kinh tế cho mạnh, lấy đó làm đà để phát triển quốc phòng Nguyễn Việt, TP. HCM Đúng là trong lịch sử, chúng ta đã thành công với “chiến tranh nhân dân”, nhưng hoàn cảnh lúc đó là như thế nào? Chúng ta đang là thuộc địa, hoặc đang có sự hiện diện của quân đội ngoại quốc, “chiến tranh nhân dân” chỉ là cứu cánh cuối cùng khi mà lực lượng quân sự quá yếu. Đồng ý là “chiến tranh nhân dân” có một sức mạnh lớn, nhưng nếu suy nghĩ một chút (và thực tế lịch sử đã chứng minh) thì sẽ thấy rằng sức mạnh đó chỉ có thể phát huy qua một thời gian rất dài (hay như phía cộng sản vẫn thường gọi là “trường kỳ kháng chiến”), chứ không thể dành thắng lợi trong một cuộc chiến cụ thể nào đó. Bởi vậy nếu bây giờ có một cường quốc nào đó xâm lăng Việt Nam, liệu các tướng lĩnh có dám khẳng định rằng cái “chiến tranh nhân dân” đó có đủ sức bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ không? Hay 10, 20 năm sau, chúng ta bước ra khỏi cuộc chiến với tư cách của một kẻ “chiến thắng” nhưng đằng sau là một đất nước hoang tàn, với hàng triệu người chết ? Thêm nữa, trong hoàn cảnh thế giới hiện nay, cái “chiến tranh nhân dân” càng trở nên lỗi thời. Hiện nay, nguy cơ chiến tranh xâm lược là không cao. Quân đội phải chủ yếu đối phó với những cái gọi là “chiến dịch hơn là chiến tranh” hoặc những cuộc xung đột cục bộ. Trong trường hợp Việt Nam, đó là vấn đề biển Đông và những chiến dịch cứu trợ thiên tai, thảm hoạ v.v…Vấn đề biển Đông (Trường Sa) là đặc biệt quan trọng khi mà khu vực này đang có 5,6 nước tranh giành. Ngay cả mối nguy từ Trung Quốc cũng chủ yếu đến từ biển. Và trong những cuộc xung đột loại này, làm sao có “chiến tranh nhân dân” được ? (vì làm gì có “nhân dân”). Phải có một lực lượng hải quân, không quân hiện đại, chuyên nghiệp, tinh nhuệ, chiến lược hợp lý. Chúng ta vẫn tự vỗ ngực là phần lãnh hải của VN rộng cả “triệu km vuông”, nhưng thử hỏi “Hải quân nhân dân VN” kiểm soát được mấy phần trong đó ? Một điều đáng nói nữa là nền công nghiệp quốc phòng VN. Nghèo đói như Bắc Triều mà còn chế tạo được xe tăng, thậm chí tàu ngầm (bán cho…VN). Bởi vậy cũng không ngạc nhiên khi quân đội ta cứ phải bám víu vào “nhân dân” như thế, vũ khí đâu mà đánh? Mà VN trên thế giới thì “thân cô thế cô”, chẳng có nước lớn nào làm đồng minh cả. Trong hoàn cảnh đó, những tưởng quân đội phải là lực lượng khuyến khích khoa học kỹ thuật trong nước nhất. Nhưng không, cứ lấy ngành hàng không làm ví dụ, chắc các bạn đề đã nghe vụ 2 anh nông dân tự chế tạo trực thăng nhưng lại bị tỉnh đội tịch thu, hay chiếc máy bay hạng nhẹ VAM-1 của VN không bay được vì vướng thủ tục của Bộ Quốc Phòng. Công nghiệp quốc phòng thì yếu kém, nhưng lạ một cái là quân đội ta làm kinh tế rất giỏi. Những đơn vị quân đội bung ra làm ăn thì nhiều như nấm (Trong khi chính TQ đã cấm quân đội làm kinh tế). Tiêu biểu nhất chắc là Viettel. Ai dám bảo đảm công ty này không sử dụng hệ thống thông tin quân sự để làm ăn, và như vậy thì ai dám chắc khả năng chiến đấu còn được bảo đảm. Chưa kể nó còn sản sinh ra một tầng lớp sĩ quan “quí tộc”, gây phân hoá trong quân đội, một điều rất nguy hiểm. Long, Hoa Kỳ Quang Huy, Paris Nếu anh vẫn cho là hiển nhiên, tôi xin phép đề nghị anh một điều tưởng tượng (như một giấc mơ của tôi) như sau : một ngày nào đó, trên đất nước Việt Nam thân yêu, mỗi công dân nhận được một lá phiếu với câu hỏi : ĐCS có thực sự là người lãnh đạo xứng đáng, liêm khiết, chí công, vô tự, thực sự là đầy tớ trung thành của nhân dân, chịu đựng gian khổ, thiếu thốn để dân được ấm no hay không. Sau đó chúng ta tập trung tất cả lá phiếu của Nhân Dân lại, thì anh có biết kết quả sẽ ra sao không. (Anh tiện thể hỏi thêm ý kiến của những người xung quanh anh về "giấc mơ" này được không, thưa anh) Vince Phạm, Hà Nội Vậy thì cấp chỉ huy cao nhất của quân đội là ai? Ở phần lớn các nước trên thế giới, nguyên thủ quốc gia thường kiêm luôn vai trò là tổng tư lệnh quân đội. Và hiến pháp của các nước đều đảm bảo rằng quân đội sẽ phải tuân theo các chính sách quốc phòng của vị tổng tư lệnh, thực chất là đại diện cho lực lượng chính trị cầm quyền, dù những chính sách này có thể không được các lực lượng chính trị khác hoặc thậm chí là số đông số đông dân chúng ủng hộ. Vì vậy vấn đề chính yếu ở đây không phải là quân đội trung thành với ai (nó sẽ trung thành với chính quyền), mà là lực lượng chính trị nào sẽ nắm chính quyền và chính quyền đó có hợp hiến hay không mà thôi. Chính vì vậy, với một nhà nước có một đảng cầm quyền như Việt nam, việc QĐND phải tuân lệnh và trung thành với Đảng Cộng sản, mà vai trò cầm quyền của đảng này được quy định bằng hiến pháp, là một điều hiển nhiên. Trong lịch sử 60 năm vẻ vang của mình, quân đội nhân dân Việt nam luôn là lực lượng vũ trang của nhân dân, chiến đấu cho độc lập và tự do của dân tộc, cho sự thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ của tổ quốc, sự an ninh của xã hộ, chứ chưa bao giờ là một công cụ bảo vệ chính quyền một cách đơn thuần. Đảng Cộng sản sở dĩ kiểm soát được sự trung thành của quân đội, vì họ đã và đang nhận được sự ủng hộ của đa số dân chúng cho đường lối lãnh đạo của mình. Lê Long, New York KTT Thế Vinh, Đắc Lắc Nguyễn Phong, Hà Nội Thính giả ẩn danh Mục đích chính của quân đội là bảo vệ tổ quốc chứ không phải bảo vệ Đảng, càng không phải bảo vệ chế độ XHCN. Quốc Huy Cái kiểu tổ chức và chiến đấu của quân đội nhân dân VN chỉ phù hợp khi đối phó với lực lượng viễn chinh phương Tây ít người, còn đối phó với cuộc chiến tranh xâm lược vừa lấn đất vừa di dân của nước đông dân hơn thì nó mất tác dụng. Huyền Phong, Lào Cai TVT Trần Phi Hương Việc Quân đội độc lập với Đảng trong chế độ đa Đảng là hợp lí, nhưng nó sẽ không hợp lí nếu đất nước đó duy trì chế độ Một Đảng. Lịch sử đã chứng minh, nhân dân VN, quân đội ND VN, DCS VN đã đoàn kết đấu tranh như thế nào để chiến thắng Pháp, Mĩ. Đó sự thật không thể chối cãi, cho dù những kẻ "ghen ăn tức ở" có nói gì chăng đi nữa. Quân đội của chúng tôi là Quân Đội Nhân Dân Việt Nam, nếu chưa hiểu được chất nhân dân trong quân đội thì xin đừng nhận xét về quân đội Việt Nam. Quân đội của chúng tôi đang bảo vệ Đảng, Nhà nước. Đảnh & Nhà nước có vững mạnh thì mới phát triển đất nước và đời sống nhân dân đi lên và được bảo vệ. Nguyễn Việt, Hà Nội An Nam, Sydney Quốc Bảo, Alaska, Hoa Kỳ Hôm nay siêu cường Liên Xô không còn nữa, và Trung Quốc thì có chiến lược bành trướng biển Đông. Có thể nói quân đội VN không đủ sức để đối đầu trước Trung Quốc trong bảo vệ lãnh thổ, lãnh hải. VN cần sự hỗ trợ của một thế lực khác, liên hệ với một siêu cường khác để xây dựng quân đội hùng mạnh, như EU hay Mỹ. Khi Pháp còn đóng ở VN, lãnh thổ, lãnh hải VN không bị Trung Quốc ép vì họ bị áp lực của Pháp. |
| ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
| |||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||