![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | |||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() | ![]() | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
Tướng Kỳ bác bỏ nội dung báo VN đăng | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Ông Nguyễn Cao Kỳ vừa gửi một lá thư cho báo Thanh Niên nói rất 'phẫn nộ' vì nội dung phỏng vấn ông trên số báo Xuân. Trong bài phỏng vấn này, ông Nguyễn Cao Kỳ được dẫn lời nói rằng "quân đội miền Nam, không có ai đáng giá cả, kể từ ông Nguyễn Văn Thiệu - Tổng thống kiêm Tổng tư lệnh - trở xuống." Nội dung cuộc phỏng vấn được đăng báo xoay quanh nhận xét của ông Kỳ về quân đội hai miền Nam Bắc trong cuộc chiến Việt Nam. Bài báo đã gây nhiều tranh cãi trong giới người Việt ở nước ngoài, đặc biệt là những cựu quân nhân thuộc quân đội Việt Nam Cộng hòa trước đây. Trả lời đài BBC ngày 26.01.2005, ông Nguyễn Cao Kỳ nói phóng viên báo Thanh Niên giải thích với ông rằng vì khuôn khổ trang báo Tết, 'họ không thể đăng trọn vẹn được' những gì ông nói trong cuộc phỏng vấn. Thế nhưng theo ông việc trích dẫn sai đã 'gây ra sự hiểu lầm rất nghiêm trọng'. Ông nói khi bài báo ra đời, chính ông cũng thấy sửng sốt, 'có thể nói là phẫn nộ và rất bực mình'. 'Sửa sai người viết' Trong một lá thư đề ngày 24-1 gửi báo Thanh Niên và một số cơ quan, tổ chức trong ngoài nước, ông Nguyễn Cao Kỳ nói mình ''rất phẫn nộ'' và viết thư để ''sửa sai người viết''. "Trong bài gọi là phỏng vấn nêu trên, tôi thấy tác giả đã thiếu trung thực và cắt xén có dụng ý xấu." Nội dung đăng trên báo Thanh Niên dẫn lời ông Kỳ nói: "Từ ông Thiệu đến những ông khác dưới trướng, xin lỗi, toàn là những vị ăn chơi phè phỡn, tài không có mà đức cũng không. Trước đây có "ông" Mỹ đứng sau thì không có chuyện gì, nhưng khi phải một mình trực tiếp đối diện với khó khăn thì bản chất cũng như tài năng lộ ra ngay." Nay ông Kỳ viết trong thư rằng thật sự ông đã chỉ trích một số tướng lĩnh miền Nam: "Đúng là tôi đã từng nói lên những nhận xét của mình về một số tướng lãnh già nua, giữ những chức vụ thật quan trọng trong quân đội miền Nam là tham nhũng, bè phái, không tài, không đức, ảnh hưởng lớn lao đến tinh thần và khả năng chiến đấu của quân đội." Tuy nhiên, ông lên tiếng rằng mình không chỉ nói như vậy: "Từ trước và cho tới ngày hôm nay, tôi cũng luôn luôn xác định lòng dũng cảm, hy sinh của tập thể đông đảo những chiến binh miền Nam (các cấp tá, úy, hạ sỹ quan, binh sỹ). Họ, cũng như tất cả những chiến binh miền Bắc qua nhiều thế hệ liên tiếp đã đem xương, máu trải lên khắp các nẻo đường đất nước, với một ước nguyện linh thiêng là bồi đắp cho non sông Việt ngày càng tươi đẹp và phồn thịnh hơn." "Chưa bao giờ và sẽ không bao giờ tôi lại căn cứ vào một số ít phần tử xấu để mạ lỵ cả một tập thể to lớn đã từng chia xẻ ngọt bùi với tôi, mà tôi biết về họ một cách đầy đủ và tường tận." "Trong lời kết, bài báo viết rằng đây là câu chuyện của quá khứ. Nhưng nhắc lại quá khứ chính là để hiểu hiện tại nên không thể không chính xác và nhất là không được thiên lệch." Trong thư, ông Nguyễn Cao Kỳ tuyên bố ông rất đồng tình với chính sách hòa giải của chính phủ Việt Nam hiện nay, nói đây là "chính sách tốt đẹp, phù hợp với nguyện vọng của toàn dân, trong cũng như ngoài nước." Ông nói vì vậy ông xem nội dung đăng trên báo là ''làm tổn hại đến quá trình tạo dựng hòa hợp dân tộc." Toàn bộ cuộc phỏng vấn của đài BBC với ông Nguyễn Cao Kỳ được phát đi trên sóng phát thanh, theo làn sóng 49, 41, 25m, lúc 6h sáng (giờ VN) ngày 27-01-2005. T. Nguyễn, Hoa Kỳ Ông Kỳ có thể về VN như bất kì ai, nhưng ông đừng nghĩ mình còn là đại diện cho chúng tôi. Xin hãy nhỏ nước mắt cho những anh em đồng đội chúng tôi, nhất là những thương phế binh còn lại ở VN phải lê lết đầu đường kiếm sống lây lất. Và cuối cùng xin ông Kỳ đừng tuyên bố nhăng nhít nữa. Hà Linh, TP. HCM Trương, TP. HCM Tôi, một người sinh ra sau năm 1975, nhưng phải chứng kiến và chịu đựng cảnh "kỳ thị" của chế độ hiện nay. Ba tôi từng là 1 sỹ quan quân đội VNCH, cũng từng được đào tạo tại Mỹ như ông (cùng khóa học với ông). Một người lính kiêu hùng, suốt những năm còn trong quân đội chỉ sống một cuộc sống như người lính, đến lúc sau 75 vợ con không còn đến 1 căn nhà để ở, phải chịu cảnh tù đày, "tẩy não" trong những trại "cải tạo" và giờ đây đang sống như một người vô cảm với xã hội. Ba tôi phải sống trong cảnh tai bị bắt buộc nghe những gì không muốn nghe, mắt phải thấy những gì không muốn thấy, lòng dạ đau xót như thế nào khi nghĩ về những ngày tháng oai hùng khi xưa mà nay chỉ còn là dĩ vãng. Nếu ông Kỳ có cảm giác của Ba tôi thì Ông không bao giờ phát biểu những lời như thế. Nếu ông Kỳ có người thân phải chịu những cảnh như chúng tôi thì ông sẽ phải nói như thế nào. Thưa ông Kỳ, nếu ông mà có vào Nam này thì sẽ có những người dân miền Nam, những người "đồng đội" cũ và con cháu của họ sẽ đón tiếp ông "nồng hậu". Nếu ông còn dám trở về Miền Nam "yêu dấu" của ông một cách ''rùmg beng'' như khi ông "đầu tư" nhà máy ở miền Bắc thì ông sẽ thấy những lời tuyên bố của ông là đúng hay sai. Nguyễn Tùng, Cần Thơ Ryan, Singapore Việc ông Kỳ trở về VN tôi rất hoan nghênh vì ông ta có mong muốn đầu tư làm giàu cho tổ quốc. Nên nhớ đây là tổ quốc của nhân dân Việt Nam chứ không phải của ĐCS hay VNCH. Vì thế việc làm của ông Kỳ tôi nghĩ không góp phần "hòa giải dân tộc" cho lắm. Theo tôi muốn hòa giải dân tộc, cả hai phía ĐCS và VNCH không nên nói về chiến tranh 2 miền nữa, nó chỉ càng làm đau thêm vết thương dân tộc. Tôi biết những vị lính trong quân lực VNCH vẫn hận thù vì chế độ tan rã, tôi hiểu và thông cảm cho họ. Nhưng chuyện quá khứ vẫn chỉ là quá khứ. Với những thế hệ người Việt ở hải ngoại sinh sau 1975, đừng tuyên truyền vào đầu họ ý tưởng chống Cộng, điều đó vô tình khiến họ chống lại chính quê hương Việt Nam. Chế độ là nhất thời nhưng tổ quốc là trường tồn. Bà con Việt kiều trở về nước là để làm giàu cho tổ quốc không có nghĩa là giúp sức cho ĐCS. Lê Linh, Hà Nội Nguyễn Phi, TP HCM Chuyện ông Kỳ hay nhà nước VN hiện giờ đang xài cái chiêu "hòa giải dân tộc" cũng chỉ là chính sách chính trị cả mà thôi. Hoa Kỳ, Đảng Cộng Sản Việt Nam, VNCH... đều chẳng ai tốt đẹp cả. Vì nếu có tốt thì dù một ngày cải tạo cũng là đớn đau rồi. Những chính sách chính trị chỉ nhằm mục đích thỏa mãn những nhu cầu của nhà cầm quyền mà thôi chứ chẳng có chuyện nhân đạo như những người hiện giờ đang sống thỏai mái ở các nước tự do vẫn đang ca ngợi. Tôi không chống đối ai hết mà chỉ muốn tất cả hãy nhìn nhận kỹ lưỡng bản chất của chính trị. Vì nếu là sự tự do và nhân đạo thực sự thì tại sao cần phải đặt ra những tiêu chuẩn nhất định để dựa vào đó mà đánh giá xem người này có "nhiễm đỏ" hay không? Tất cả đều là giả dối, chỉ là những chiêu bài. Tôi hận cái mà tất cả những anh chị cô bác đang sống ở nước ngòai ca ngợi là "sự nhân đạo và tự do". Tôi cũng chẳng hề tin vào cái chính sách "tự do báo chí, ngôn luận" ở Việt Nam. Tôi cũng chẳng còn niềm tin rằng chính phủ Mỹ hiện giờ vẫn còn quan tâm những quân nhân đã từng là đồng minh và đã từng chiến đấu cho chiêu bài "tự do" mà họ đã sử dụng ở Việt Nam hiện giờ vẫn còn kẹt lại ở Việt Nam. Tất cả đã hết. Cái cờ ba sọc cũng đã là quá khứ. Chính phủ Việt Nam bây giờ đã được thế giới công nhận, sấp hội nhập WTO, Mỹ dỡ bỏ cấm vận. Còn những người đang tôn thờ cái lá cờ 3 sọc, hãy thử nghĩ xem rằng họ đã có làm gì thiết thực chưa? Hay chỉ là những lời kêu gọi suông? Nếu thế thì có khác gì nhau là mấy giữa VNCH và CSVN? Nguyên Ngọc, Hoa Kỳ Kim Dung Có một điều, có lẽ ông thiếu khôn ngoan, để cho đối phương lợi dụng vào ý đồ của họ! Nếu thực sự Báo Thanh niên đăng đúng lời ông Kỳ chê trách thời Cộng hoà, thì ông Kỳ còn đáng trách hơn cấp dưới của ông ta nhiều. Khi nước mất, nhà tan, ông tướng lại phủi tay trách nhiệm ư. Nếu bài báo đó không phải ý ông Kỳ, thì chứng tỏ cho ta thấy, Việt nam còn lạc hậu, trở về thập niên 70-80, đầy những nghi kỵ và hận thù. Mai Dao, Houston Cái chiêu bài Hòa hợp hòa giải là vũ khí của Miền Bắc trồng lên Miền Nam với một Mặt trận Giải phóng Miền Nam bị khai tử khi hiệp thương thống nhất. Cớ gì bây giờ lại trở lại sách cũ, bao nhiêu công thần trong Mặt trận giải phóng miền Nam còn mấy ai trả lời cho nhân dân hiểu thế nào là hoà hợp hòa giải. Còn ông Kỳ không có gì để nói để bàn chuyện đó được, nhưng ông phải tự suy lấy hành động của mình với hoàn cảnh của hàng triệu con người từng đứng trong hàng ngũ của ông bây giờ họ sống thế nào, con cháu họ bây giờ ra sao. An Nam Theo tôi việc phỏng vấn một người và người đó có phản ứng với thông tin thì báo Thanh Niên nên đăng toàn bộ thông tin phỏng vấn để tránh gây nghi ngờ và thắc mắc nhất là đối với những nhân vật nhạy cảm. Việc sụp đổ của chế độ VNCH có nhiều nguyên nhân như phân chia quyền lực, sự sắp xếp và trả giá của các siêu cường v.v. và một trong những nguyên nhân đó là sự tham nhũng và ăn chơi sa đọa của một số vị tướng lĩnh mà không hề xem trọng đất nước và dân tộc. Họ chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân mà để đất nước rơi vào tay Cộng Sản thì chính họ cũng đã trở thành tội đồ của dân tộc. Chỉ thương tiếc là những người lính Cộng Hòa đã chiến đấu đến những phút cuối cùng và đã nằm xuống để bảo vệ quê hương. Sau năm 1975, một số những sĩ quan của chế độ VNCH đã phải đi học tập cải tạo, gia đình và những người liên quan bị tước đoạt quyền tối thiểu của con người như học hành, di chuyển. Chế độ VNCH sụp đổ, việc tha phưong cầu thực khắp nơi trên thế giới của những người con Việt Nam vẫn chưa làm thực tỉnh một số vị cựu Tướng, Tá .v.v họ vẫn tuyên bố vung vít và làm những chuyện vô bổ trong một thời gian quá dài. Nay, một số vị quay về VN để làm cái gọi là “hòa hợp và hòa giải dân tộc” trong bối cảnh mà nhà cầm quyền trong nước cũng đang mất dần niềm tin của người dân do sự tham nhũng, thối nát và độc tài. Vì vậy, việc “trở về” của các vị đó vào thời điểm hiện tại là cơ hội cho ĐCS sử dụng nhưng những “con bài” để quảng cáo và đánh bóng thêm trên những khẩu hiệu, nhưng điều đó không làm tăng thêm được tính “hòa giải dân tộc” mà lại có tác dụng ngược lại. Việc Ông Kỳ về không thổi vào được chế độ tham nhũng và độc tài trong nước một luồng gió dân chủ của một người đã từng giữ trọng trách và sống lâu tại nước có nền dân chủ, mà ngược lại, ông Kỳ chỉ thuần túy đi làm thương mại dựa trên những tiếng tăm quá khứ. Vì vậy, tôi đánh giá việc làm của Ông Kỳ chẳng đem lại lợi ích gì cho dân tộc Việt Nam. Việc Ông Kỳ phát biểu chỉ làm buồn cười thêm cho những người Việt Nam yêu nước. Tuấn Giang, Hà Nội Có thế thì mới không rơi vào tình trạng: Bị Trung Quốc đè nén nhưng vẫn phải kiềm chế. Chúng ta kiềm chế là bởi vì chúng ta biết giữ lấy hoà bình tránh gây căng thẳng biên giới (là vấn đề rất nhạy cảm), chứ không phải là chúng ta sợ họ, nếu sợ thì đã không có cuộc chiến tranh Việt Nam, dân tộc Việt Nam chúng ta đã có truyền thống chống ngoại xâm với 3 lần đánh thắng quân Nguyên Mông và còn nhiều chiến công khác nữa ... Chúng ta không sợ bất kỳ thế lực bên ngoài nào ! Tôi thật lấy làm buồn vì một người ở Việt Nam (mà không biết có phải ở Việt Nam thật không !? hay chỉ ghi vậy) lại có những lời nói mang tính chất tự ti dân tộc đến vậy ! Ngọc Nguyễn, Portland, Oregon Hãy nhìn vào 1 trong những câu nói của 1 người tạm gọi là "cựu tướng lãnh VNCH" đã đăng trên Người Việt, ông ta không chấp nhận chuyện gọi kết thúc cuộc chiến 30 năm trước là "thua cuộc" và! nêu ra sự "tranh đấu" vẫn còn tiếp diễn ở đây, hải ngoại, sau 30 năm! "Tranh đấu" nào của VNCH? Tranh đấu cho 1 lá cờ cũ được công nhận là cờ "cộng đồng" mà gọi là "tranh đấu" ư?! Vậy mới biết có bao nhiêu ông còn đang sống trong viễn tưởng xưa cũ và vẫn không thể chấp nhận thực tế: thực tế là VNCH đã thua cuộc 30 năm trước vì lỗi của những người cầm quyền lúc đó, vì lỗi của chúng ta. đã đến lúc phải nhận ra lỗi của mình và đi tiếp. Không thể mãi đổ thừa hết người này, người kia mà quên đi cái "tôi" vô tài, vô đức để bây giờ trôi dạt nơi xứ người đây! Mạnh Vũ, Midway, USA Năm 1965, khi đang là một chú nhóc, học sinh trường Chu Văn An , Sài Gòn, lần đầu tiên trong đời tôi được nhìn thấy một vị lãnh đạo của Quốc Gia đến thăm trường. Hình ảnh một vị tướng trẻ, ăn nói lưu loát, lại là cựu học sinh Chu Văn An đàn anh chúng tôi, đã tạo một ấn tượng sâu đậm trong đầu óc non nớt của cậu nhóc là tôi. Lời hứa hẹn sẽ cấp tiền cho trường để chúng tôi có sân đá bóng, có hồ bơi, vụ xử bắn Tạ Vinh, hình ảnh bộ đồ bay với khăn quàng tím oai hùng, phu nhân xinh đẹp, càng làm tăng thêm lòng ái mộ, tôn sùng của tôi nơi thần tượng. Những năm sau, tin thần tượng thất thế, an phận ngày ngày ôm gà đi đá, tối nhảy đầm ở căn cứ Tân Sơn Nhất, không làm su y giảm lòng tôn sùng nơi tôi. Vận nước đẩy đưa, tôi gia nhập quân đội, lòng ước ao được mặc áo phi hành, cổ đeo khăn quàng tím, nhưng vì thiếu thước tấc nên tôi dành làm một người lính Bộ Binh, những hình ảnh ngày xưa vẫn đi theo tôi xông pha vào những trận đánh, niềm mơ ước được đeo sao khi bước vào tuổi 30 như thần tượng. Những ngày cuối tháng Tư năm 75, nghe thần tượng nói chuyện ở giáo xứ Tân Sa Châu, tôi lại bừng lên một niềm hy vong, những ngọn lửa hy vọng cũng tắt thật nhanh vài ngày sau đó, để rồi tôi bắt đầu cho những ngày dài đen tối trong cuộc đời mình. Những năm tháng trong ngục tù, tôi đã cố gắng để sống còn, vì nghe tin, từ một nơi nào đó trong rừng sâu, thần tượng đã trở về nắm quyền Nguyên Soái, để tổ chức lại lực lượng, hầu giải thoát đồng bào ra khỏi ách bạo tàn của Cộng Sản. Đó là niềm tin, niềm tin mãnh liệt đã giúp tôi tồn tại. Những tháng ngày đầu tiên được trở về với đời sống loài người, tôi đã nghe ngóng, đã đi tìm ngọn đuốc lý tưởng của mình, mặc những lời khuyên nhủ của cha già mẹ yếu. Để rồi sau một thời gian, ngỡ ngàng với tin tức thần tượng vẫn mải vui chơi, nhảy nhót nơi xứ người, phu nhân xinh đẹp ngày xưa bây giờ nằm trong tay người khác, và người sĩ quan đàn em bây giờ phải cay đắng gọi vợ mình bằng chị, vì đã về làm vợ thần tượng. Tôi cố tự an ủi mình, đây chỉ là những tin đồn nhảm nhí. Bước chân qua Mỹ, một thời gian sau về sống ở Little Saigon, tôi đã cố gắng đi tìm để nhìn lại hình ảnh người mà tôi ngưỡng mộ. Nhiều lần đứng nhìn thần tượng chơi tennis, chơi golf, chung quanh là sự xum xoe của những nguoi khác, tôi vẫn tự cố không tin vào những gì mình thấy, an ủi mình, đó là những thất thường của tuổi già. Cho mãi đến hôm nay, sau những lời phát ngôn, những hành động của nhiều lần trở về quê hương chỉ trong thời gian ngắn, tôi đành phải thực tế nhận rằng, thần tượng của mình đã sụp đổ hoàn toàn, lẽ ra đã sụp đổ từ lâu, nhưng còn gượng đứng được là vì những giàn giáo chống đỡ từ niềm tôn thờ trong đầu óc từ ngày ấu thơ của tôi. Thần tượng đã sụp đổ một cách thảm hại, quả bóng niềm tin của chú nhóc ngày xưa trong tôi vuột bay. Tôi cay đắng, vì không còn gì để đánh lừa mình nữa. Tôi đã thấy những cố gắng của cố Tổng Thống Thiệu vào cuối đời, đã may mắn được người bạn cho đọc lá thư đầy ăn năn của Tướng Đặng Văn Quang, đã thấy hình ảnh cam chịu của Thủ Tướng Khiêm trong tang lễ phu nhân Thủ Tướng. Họ biết họ đã làm gì đúng, sai cho miền Nam. Họ biết ân hận. Bỗng dưng tôi nhớ lại lời cha tôi dậy lúc tôi còn nhỏ " Khôn thì khôn từ thuở lên ba, dại thì đến già vẫn dại " Buồn nên viết vài dòng để tống tiễn một thần tượng đã sụp đổ trong tôi. Văn Thanh, Cam Ranh Huy, USA Phan Long, Vũng Tàu Đã từ lâu không ai quan tâm về số phận, cuộc sống của các Sỹ Quan - Binh Sỹ của Việt Nam Cộng Hòa bị kẹt lại trong nước sau ngày 30 -04 và bây giờ ở tại VN họ đang sống ra sao và thế hệ sau của họ ra sao với một đất nước tràn ngập tham nhũng và khó khăn về cách đối xử của chính quyền mà mọi người đều biết. Việc làm lần này của Báo Thanh niên là một việc làm lố bịch và là một trò hề chính trị thật sự vì cuộc chiến đã đi qua mọi người không trông chờ vào những bài báo như vậy, cái mà họ quan tâm là tính trung thực của những bài báo trong cuộc sống hiện tại chứ không phải thấy tràn ngập TIVI và báo đài là chiến công trong quá khứ và quảng cáo, tài trợ nhưng bị Trung Quốc ăn hiếp thì chỉ biết ngậm bồ hòn. Theo tôi thì thế hệ trẻ phải phải thúc đẩy dân chủ và giúp đỡ các cựu quân nhân VNCH để họ có một cuộc sống bình thường trong xã hội hơn là lọai bỏ họ ra ngoài xã hội bằng những bài báo, những kênh truyền hình như vậy. "HÃY ĐỐI XỬ BÌNH ĐẲNG VỚI TẤT CẢ MỌI NGƯỜI HƠN LÀ SỐNG VỚI LÒNG ÍCH KỶ VÀ HÈN MỌN." Tam, Toronto, Canada David Nguyễn, Garden Grove, Hoa Kỳ Và cũng chính vì những lời kêu gọi suông chỉ nhằm mục đích tuyên truyền ấy mà cho tới nay lá cờ vàng vẫn là biểu trưng duy nhất cuả các cộng đồng người Việt ở nước ngoài và những nghị quyết không hoan nghênh bất cứ phái đoàn chính thức nào của Hà Nội muốn đến "xem dân cho biết sự tình". Dĩ nhiên thực tế là ông Nguyễn Cao Kỳ chẳng đại diện cho ai để có đủ tư cách nói về hoà giải hoà hợp dân tộc. Phương, Việt Nam Trong 30 năm qua, tôi nghĩ người Việt trên thế giới hiểu được ai thắng, ai thua trong cuộc chiến vừa rồi. Mặt tích cựs sau khi chiến tranh chấm dứt là không còn cảnh người Việt chết vì bom đạn. Còn tiêu cực, đó là người thắng muốn tận hưởng, khai thác ý nghĩa của từ thắng cuộc. Và hậu quả là một VN nghèo nàn, lạc hậu. Với ông Kỳ, cái sai lớn nhất trong cuộc phỏng vấn với báo TN là việc ông nói chuyện chính trị ở VN trong khi ông không phải là đảng viên. Còn việc bài báo đó đăng lời lẽ ông chỉ trích VNCH thì chả có gì là ngạc nhiên. Đó là kết quả của ''tự do báo chí''. Chế Trung Hiếu, Hải Phòng TG, Seattle Chuyện hòa hợp hòa giải không thể có vì ông NCK không đại diện cho ai cả. Ông NCK tuy là lãnh tụ nhưng bản lĩnh và kinh nghiệm chính trị đối với CS còn kém. Chính trị là đổi chác mà ông thì chẳng có thứ gì để mà đổi. Tâm, Canada Việc nhìn nhận lại sai lầm của tướng lĩnh VNCH cũng là điều nên làm, và có thể coi đó là bài học cho tướng lĩnh ở VN hiện nay. Nếu các ông cũng chỉ lo ăn chơi và làm áp phe, không đức mà chẳng tài, thì việc mất nước sẽ là điều có thể. Tom Phan, OH, USA Nguyễn Nam Nguyễn Vân, Seattle Thanh Thảo, TP. HCM Nguyễn Thị Bình Chính Nghĩa Ngưyễn Cường, Canada Nguyễn Anh Tâm, Montreal, Canada |
| ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
| |||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||