![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | |||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() | ![]() | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
Chuyện đời tôi – gái mại dâm trẻ em | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Dalyn là một trong hàng nghìn gái mại dâm ở Campuchia, người đã xuất hiện trên chương trình The World của BBC, đề tài kỳ này: Nô lệ trẻ em. Dưới đây là lời kể của cô gái 17 tuổi về chuyện cô đã trở thành nô lệ tình dục như thế nào. "Hồi đó tôi sống với ông. Như mọi đứa trẻ bình thường khác, tôi không e sợ điều gì. Thế rồi năm tôi 12 tuổi, một người phụ nữ tiếp cận, hỏi tôi có muốn làm việc tại một xưởng may hay không. Tôi gật đầu và đi theo. Ấy vậy mà bà ta bán tôi cho chủ một nhà chứa ở thủ đô Phnom Penh. Tôi đã bị lừa. Tôi cứ nghĩ mình sẽ tìm được một việc làm nào đó. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ bị mang bán như một món hàng như vậy. Cũng có nhiều cô cậu bé khác tại nhà chứa. Tôi có nghe lỏm hai tên ma cô ngã giá và một kẻ trong đó nói rằng tôi chỉ đáng 150 USD. Tôi sụp đổ, và tự hỏi mình tôi đã rơi vào thế giới nào thế này. Đe dọa Tôi thấy nhiều cặp thậm thụt ra vào các căn phòng ở đấy. Từ lúc đó, tôi biết có điều gì đó thật sự bất thường. Tôi thực sự cảm thấy hãi hũng và chỉ mau chóng muốn hỏi han những đứa trẻ khác về sự thật ở nơi này. Một nhóm đàn ông bước vào phòng, bảo tôi đi khách. Tôi nhớ tôi còn hỏi họ tôi phải làm gì. Tôi chối, thì chúng bảo tôi im miệng lại rồi nói rằng tôi “không còn con đường nào khác”. Và tôi buộc phải làm chuyện đó. Chúng kéo tôi ra khỏi phòng. Tôi gào lên cầu cứu. Chúng chĩa súng vào đầu tôi. Tôi cầu xin chúng tha mạng, và nói rằng đó không phải là công việc mà tôi được hứa sẽ làm. Rồi chủ nhà chứa nói: “Chẳng ai dụ mày đến đây cả. Mày tự nguyện. Mày là gái mại dâm và đến đây tìm việc bán thân”.
Tôi nói: “Cháu còn trẻ và có tương lai ở trước mắt. Xin đừng bắt cháu phải làm những việc như thế này”. Đói khát Nhưng ông ta nói sẽ bắn nếu tôi từ chối. Ông ta ra lệnh cho một nhóm lâu nhâu mang ra mấy cái bàn điện. Tôi khóc và gào thét cầu cứu nhưng chẳng ai xuất hiện. Chúng bỏ đói tôi cho đến khi tôi đồng ý đi khách. Tôi bị nhốt vào trong một cái cũi cùng với những cô gái khác bên dưới nhà chứa suốt ngày này qua ngày khác. Tôi chỉ được phép ra ngoài khi có khách đến. Một số khách mua dâm cũng tử tế. Nhưng cũng có người không như vậy. Nếu tôi từ chối chiều họ, thì họ sẽ nện tôi và nói với chủ nhà chứa. Lão ấy sẽ lại đánh tôi và bảo các cô gái khác cùng đánh hội đồng. Tâm lý tôi bị tổn thương nặng nề. Nó theo tôi đến tận ngày hôm nay. Khi tôi nhận thức rõ ràng rằng tôi là một con điếm, tôi cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình. Tôi đã bị lôi vào một nghề mà tôi từng khinh thường. Có cảm giác đó là một loại nô lệ tồi tệ nhất. Chúng có quyền hành tối thượng, và có thể bắt bạn làm bất cứ điều gì chúng muốn. Bạn cảm thấy nhơ nhớp, nhưng cũng chẳng thể nào làm gì được ngoài việc phải tuân lệnh. Bạn có thể sẽ chấm dứt cuộc đời như thế. Giải thoát Tôi sợ hãi tột cùng cho tới lúc chủ nhà chứa bị bắt. Rồi chúng tôi được giải thoát. Những người cứu tôi là cảnh sát và AFESIP, một tổ chức mà người sáng lập, Somaly Mam, cũng từng là nô lệ tình dục và một người có tiếng ở Campuchia. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc. Tôi thực sự không biết tương lai rồi sẽ như thế nào. Nhưng tôi cảm thấy mình phải có trách nhiệm nói với mọi người rằng họ cần phải cảnh giác và giúp người khác không rơi vào cảnh nô lệ tình dục như tôi từng phải trải qua. | TRANG NGOÀI BBC BBC không chịu trách nhiệm về nội dung các trang bên ngoài. | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
| |||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||