![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | |||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() | ![]() | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
Thư Băng Cốc | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Nguyễn Hùng bắt đầu nhận trách nhiệm phóng viên thường trú của BBC ở Đông Nam Á, tại trụ sở Băng Cốc và trong thời gian này, hàng tuần anh sẽ chia sẻ cùng qúy vị về công việc và cuộc sống ở Băng Cốc. Trong bài đầu, Nguyễn Hùng kể về hành trình Luân Đôn - Băng Cốc và những ấn tượng đầu tiên. Chuyến bay của tôi xuất phát từ Luân Đôn lúc 12:30 và mặc dù khởi hành từ nhà lúc 8h, phải mất gần ba tiếng rưỡi sau tôi mới tới được sân bay Heathrow. Một chiếc xe tải bị cháy trên đường vành đai quanh Luân Đôn, đúng tuyến tôi đi để ra sân bay. Heathrow về cuối tuần cũng quá đông đúc và không còn chỗ cho máy bay vào để đi ra bằng đường ống. Cuối cùng hành khách đi ra máy bay bằng xe buýt như những ngày xa xưa. Tôi rời Luân Đôn với niềm vui được trở lại với công việc với nỗi nhớ hai đứa con nhỏ ở Luân Đôn và nỗi băn khoăn về một số điều phiền toái trong cuộc sống ở nơi đất khách. Ấn tượng Thái Lan Lần đầu tiên đi hàng không Thái, tôi thực sự ấn tượng với cung cách phục vụ của hãng.
Chỉ riêng cách nhân viên chắp tay cúi đầu chào đã làm cho hành khách thấy được tôn kính. Các nam nữ tiếp viên phục vụ nhiệt tình và lịch sự không phân biệt khách Thái, khách da trắng, da màu. Có một điểm tôi nhận thấy là những người phục vụ trên máy bay của Thái Lan không có ngoại hình nổi bật như của các tiếp viên Vietnam Airlines. Thậm chí có anh mắt còn hiếng tới mức nếu thi tuyển vào hãng hàng không Việt Nam chắc trượt ngay từ vòng sơ tuyển. Nhưng tôi thấy vui vì nhìn thấy những gương mặt như vậy trong số các tiếp viên. Nó cho thấy họ không bị kỳ thị bởi điều mà hoàn toàn do bàn tay của tạo hóa. Trên máy bay tôi cố gắng lắm cũng chỉ chợp mắt được chừng ba tiếng. Phần còn lại tôi dành để đọc tạp chí Sawasdee (Xin chào) khá hấp dẫn của hàng không Thái và học tiếng Thái. Tới nay tôi mới chỉ viết được chưa đầy 10 trong tổng số 44 phụ âm trong tiếng Thái. Còn toàn bộ 32 nguyên âm vẫn còn đang nằm chờ. Nhưng về hội thoại tôi cũng đã nói được những câu chào hỏi, cảm ơn, hẹn gặp hay hỏi giá, một điều rất quan trọng để không bị nói thách.
Mặc dù chuẩn bị tinh thần trước cho cái nóng ở Băng Cốc, tôi vẫn ngạc nhiên trước cái nóng hầm hập và nhớp nháp.
Cộng thêm với ô nhiễm khói và bụi, qủa thực đây chắc chắn không phải là thời tiết tôi thích. Không phải Luân Đôn không nóng. Mùa hè năm nay Luân Đôn phải cấm người dân dùng vòi tưới vườn vì nắng quá mà không có mưa. Nhưng cái nóng ở xứ sương mù không đi kèm với độ ẩm cao để tạo ra cảm giác nhớp nháp. Nhưng sự khó chịu chút ít ban đầu của tôi nhanh chóng qua đi và nhường chỗ cho nó là sự thú vị về một thành phố hơn 30 năm trước đây còn lép vế Hòn Ngọc Viễn Đông nhưng nay đã bỏ xa đội bạn. Nhìn những hàng khách du lịch rồng rắn kéo nhau vào thăm Đại Cung của Thái tôi thấy thèm thuồng và ước ao giá mà Việt Nam cũng có được sự hấp dẫn như thế. Khu văn phòng của BBC ở tầng trên cùng của một tòa nhà 17 tầng ở ngay trung tâm Băng Cốc. Xung quanh đây là các khu ăn uống, sang trọng có, bình dân có. Đi thêm một ga tàu chạy trên không là tới khu buôn bán tại Siam Square. Các khu bán hàng với đủ các loại giá ở đây là thiên đường mua sắm của lớp choai choai Thái Lan, của lớp người giàu có mà một đồng nghiệp của tôi nói được gọi là 'hai sồ' tức High Society. Đúng vậy, tầng lớp thượng lưu của xã hội. Khoảng cách giàu nghèo Và xã hội Thái Lan cũng nhiều lớp người.
Có những người như hai mẹ con bà ăn xin trong ảnh ở ngay gần cửa vào tòa nhà nơi BBC có văn phòng. Có những người như một anh qúy tử mà tôi gặp khi đang ngồi ăn cùng một đồng nghiệp tại khu Siam Paragon. Tôi được kể là anh thuộc hàng 'hai sồ', bố có công ty to, có nhiều quan hệ. Những người như anh đi xe xịn, mua sắm những chỗ sang mà người bình thường chỉ dám ngắm và thèm thuồng. Rồi còn những cô gái từ miền bắc nơi đi mãi không tới được biển mà đường tới khu đèn đỏ ở Băng Cốc gần hơn nhiều. Đây là điểm yếu trong phát triển của Thái Lan cũng như của nhiều nước đang hoặc đã phát triển. Nghĩ lại tôi thấy với lợi thế không bị đô hộ trong suốt thế kỷ 20, những gì người Thái làm được ngày hôm nay cũng không phải là điều kỳ diệu. Và từ Luân Đôn tới, điều hoàn toàn khác lạ đối với tôi là hoàng gia Thái Lan là đề tài cấm kỵ với báo chí. Còn về Băng Cốc có lẽ nhiều qúy vị thính giả biết nhiều hơn tôi. Tôi nghe nói nhiều người Việt Nam bây giờ đi Băng Cốc như đi chợ. Tôi mong sẽ được nghe trải nghiệm của chính qúy vị về Băng Cốc. Qúy vị có thể kể câu chuyện của qúy vị trên trang bbcvietnamese.com hoặc email cho Ban Việt ngữ về địa chỉ [email protected] Về phần mình, tôi hy vọng mỗi tuần sẽ cập nhật nhật ký này cùng qúy vị. ======================================== Những ghi chép từ Băng Cốc của Nguyễn Hùng đã nhận được nhiều phản hồi của độc giả và chúng tôi xin trích đăng những thư tiêu biểu và có tính đại diện, cần bằng về mặt ý kiến. Xin cảm ơn các ý kiến của qúy vị và mời qúy vị tiếp tục gửi thư đóng góp cho BBC. Xin dùng font unicode hoặc chuyển đổi sang unicode từ địa chỉ này - .Qúy vị cũng có thể tải xuống bộ gõ vietkey tại đây - Nguyen Samnouk, Bangkok 1- Đường sá Thái-land sạch sẽ hơn đường sá Việt-Nam. 2- Cảnh sát Thailand hiền từ đạo đức hơn, mặc dù có tham nhũng nhưng không trắng trợn như cảnh sát giao thông VN. 3- Tốc độ trên đường phố Thailand cũng đúng luật lệ quốc tế hơn, trên các tuyến giao thông liên tỉnh trên xa lộ 1 Sàigòn đi Hà-Nội, có những chổ chỉ chạy được 40-50 km/giờ, việc giới hạn tốc độ không phải lý do an tòan nhưng để làm tiến tài xế. 4- Cảnh sát VN thì muốn thổi ai thì thổi, không cần có vi phạm hay không, nên trong túi lúc nào cũng phải có 5, 10 triệu đồng để chi cho các quan giao thông. 5- Du khách đến Tháiland có thể mướn xe chạy, người ngọai quốc ở Thailand có thể tự mình lái xe, nhưng tại Việt-nam thì không, vì đường sá không thứ tự, và việc làm tiền tài xế ngọai quốc qúa trắng trợn. 6- Dân Thailand được tự do theo đạo, hành đạo, lập nhà thờ , các tu sĩ các tôn giáo thì ai muốn phong cho ai thì phong, không cần có ý kiến của công an,các Trường Thần Học thì ai muốn mở thì mở, ai muốn tuyển mộ tu sinh thì tuyển, chính quyền không can thiệp vào nội bộ tôn giáo. Lê Bình, USA 1. Tìm hiểu kỹ về Bangkok, ta sẽ thấy Thailand đã có những kế họach và phát triển cho Bangkok từ lâu. Trước 1970 Bangkok cũng đã hòanh tráng hơn Saigon rất nhiều. Không có chuyện vượt mặt chỉ trong 30 năm nay đâu các bạn ạ. 2. Giao thông Thailand trật tự hơn SG, ngoài lý do ý thức dân Thái tốt, còn vì xe máy trên đường ít hơn xe hơi. Nếu bạn để ý, sẽ thấy các chú xe máy luồn lách và chạy ẩu không thua gì các chíp hôi Việt Nam. 3. Về chính trị thì..ở trong chăn mới biết chăn có rận. Thailand không dân chủ như nhiều người thấy ở bề ngòai. Có sống ở Thailand khi quân đội đảo chính mới thấy đất nước đó chính thức do ai điều khiển. 4. Nói ra thì xấu hổ, bản thân tôi cũng đã vài lần hối lộ cảnh sát Thai khi lái xe phạm luật mà không có bằng lái. Rẻ lắm, chỉ 100-200Baht nhét tay là cho đi. 5. Đặc biệt, thái độ phục vụ khách hàng, sự chân thật của người dân Thai với người phương xa tới, vv.. đều trên Việt Nam (và cả nhiều nước châu Âu) một bậc khá cao. Tran Tuan Anh, tp Hồ Chí Minh -Người Thái "hiền" hơn người VN, họ ít bon chen chụp giựt như chúng ta, họ cũng rất tôn trọng luật pháp hơn, mặc dù có cảnh giàu nghèo nhưng xã hội của họ tương đối dân chủ, sung túc, văn minh và nề nếp hơn chúng ta khá nhiều. -Người ngoại quốc có vẻ thiện cảm, tin tưởng và gần gũi với người Thái hơn với người Việt chúng ta, chưa kể cung cách phục vụ, giỏi ngoại ngữ, tín nhiệm và tôn trọng khách du lịch. -Tại Bangkok rất ít người ăn xin, và du khách có cảm giác an toàn hơn các TP lớn tại VN. -Nhân viên hải quan Thái lịch sự nhã nhặn và giúp đỡ khách du lịch, nếu là người Thái họ còn đa phần niềm nở hơn, còn tại VN thì hải quan thì xin miễn bàn. - Do đa số dân Thái là đạo phật nên ban đêm có rất nhiều chó tập trung hiền lành ngoài đường Bangkok mà không sợ bị bắt ăn thịt, tương phản với thú ẩm thực thịt chó tại Hà nội, thì xin để phần phán xét dân tộc nào "văn minh" hơn là do cách nhìn của người ngoài. -Người VN thông minh hơn người Thái? Chưa chắc, chính sách ngoại giao của người Thái rất khôn ngoan, đất nước an bình, những cung điện, lâu đài, chùa chiền nguy nga, người Thái đa số đoàn kết (ngoại lệ vùng biên giới Malaysia hồi giáo) ít có cảnh anh em lao vào chém giết nhau cho lý tưởng "cao siêu". Các trường Đại học tại Thái khá nổi tiếng, chuyên gia, thành tựu, sinh viên, hoặc nguyên cứu sinh của Thái có đẳng cấp thế giới hơn so với VN. Thêm vào đó, với tệ nạn quay cóp, bằng cấp giả, và nền giáo dục xuống cấp như hiện nay tại VN nếu chúng ta tự hào "thông minh" hơn Thái lan thì quả là quá chủ quan. Thính giả không tên, Sài Gòn Tôi đang áp dụng việc này cho chính tôi trên thành phố Sài Gòn này. Thử hỏi có ai trong số những người tham gia diễn đàn này đang tự ý thức được là mình không nên sử dụng còi lung tung chưa. Tôi hy vọng là có. Tôi là một người trong số đó và luôn dạy cho hai con của tôi điều này. Rất mong toàn bộ độc giả BBC Việt ngữ hưởng ứng ''KHÔNG SỬ DỤNG CÒI XE'' sau khi đọc loạt bài này. Tôi tin là người Việt Nam mình cũng làm được như họ. Danh, tp Hồ Chí Minh Ấn tượng của tôi là như sau: - Nhà cửa, cao ốc, dinh thự: quá nhiều to và đẹp hơn ở Sài gòn và Hà nội. Cao ốc ở Sài gòn cộng lại chỉ bằng số lẻ của Băng Cốc, đây là mắt thấy tai nghe. - Về đường xá, giao thông: khỏi bàn, nói chung là quá tốt, các bạn chắc cũng đọc qua ý kiến của các độc giả khác, chỉ có điều là thường kẹt xe lâu quá, nhưng tôi tin rằng 10 năm nữa Thái Lan sẽ giải quyết vấn đề này: cốt lõi họ không cần nhiều người thông minh, họ chỉ cần bỏ phiếu cho đúng người để thực hiện việc họ cần. Và họ có quyền đó thực sự. - Về giải trí: nhiều hơn ở nước ta, chỉ có Sex là quá công khai. Tôi không ủng hộ họ về chuyện này, đây là ý kiến của riêng tôi. Bạn nghĩ sao khi thấy các cô gái xếp hàng ở các nhà thổ, hay đứng đường hay trần truồng ở các sex show để người khác chọn lựa bình phẩm? Nhưng đây là quan điểm của mỗi dân tộc. Tuỳ họ thôi. - Về kinh tế: Số lượng nhà máy ở Thái Lan gấp năm lần ở Việt Nam, dân số bằng hai phần ba. - Giá cả hàng tiêu dùng: ngang với Việtnam (thí dụ: một chai Green Tea: 10 Bath ~ 4200 VND, Vietnam: Trà Không độ: 6000 VND cùng thể tích. Chất lượng mẫu mã y chang (chắc cùng hãng sản xuất). - Về Trai gái: gặp nhau thì hơi khó gặp nhau hằng ngày, nếu có xe hơi thì sợ bị kẹt xe, nếu đi bằng Bus hay MRT hay BTS (xe điện ngầm hay trên cao) thì cũng mất thời gian để đi đi lại lại. Ở Việt Nam thì trai gái có thể gặp nhau hằng ngày, như ở Sài Gòn chỉ cần phóng xe gắn máy tới nơi rất nhanh, đây là điều tất yếu mà hầu hết các nước đã và đang cộng nghiệp hóa gặp phải - Về không khí: Nóng, ngột ngạt khó thở, vô bên trong (nhà, cao ốc, văn phòng, siêu thị,,,) thì rất lạnh, dường như dân Thái thích để máy lạnh lạnh hơn ở Việt Nam, ra ngoài thì vô cùng nóng bức, nói chung không khí rất là khó chịu. - Phương tiện đi lại: Các đồng nghiệp của tôi ở Thái Land đi làm đa số bằng xe hơi. Đồng nghiệp của tôi ở Việt Nam đi làm bằng xe gắn máy. - Về thông minh: tôi miễn bàn ai hơn ai ở đây, vấn đề chính là có tự do để chọn người thông minh và có trách nhiệm để điều hành đất nước và việc công hay không. - Về mong ước: tôi muốn tất cả mọi người dân ở Việt Nam đều có dịp đi du lịch hay công tác ở Thái Lan để nhìn và thấy cái hay cái dở ở họ. - Về ngôn ngữ: mới nhìn tưởng Tiếng Thái và Tiếng Việt khác nhau một trời một vực do chữ viết. Nhưng thực chất, ngữ pháp Tiếng Thái và Tiếng Việt giống nhau đến 90%. Có thể nói họ là anh em cùng mẹ khác cha với người Việt. Nhưng dù sao tôi cũng phải nói, nói chung là con gái và con trai Việt đẹp hơn. Có sao mình nói vậy. - Lời chúc: Chúc hai đất nước, hai dân tộc trường tồn và phát triển. Chúc đài BBC dồi dào kinh phí để có thể hoạt động lâu dài, đưa tin trung thực, chính xác, kịp thời. Và anh chị em ở đài luôn dồi dào sức khoẻ. còn nhiều mục tôi muốn tâm sự, nhưng thời giờ có hạn xin hẹn dịp khác. Tran An, San Diego, Hoa Kỳ San Diego có hàng triệu xe ô tô. Một số xe có gắn loại loa phóng thanh âm lượng khoảng vài trăm watts gọi là boom box. Nhưng boom box này phát ra đủ loại nhạc quái đản, inh tai, nhức óc, có khi nó chạy qua nhà tôi làm rung cả cửa sổ. Dân Mỹ không bóp còi xe nhưng có một số lái xe có thói quen mở nhạc rất to ở ngoài đường. Tôi nghĩ có lẽ đây là vấn đề văn hóa và cũng có thể là giáo dục. Có lẽ ở Mỹ không có cuốn sách giáo khoa nào dạy học sinh không nên mở nhạc lớn tiếng khi lái xe; cũng như ở Việt Nam có lẽ không có cuốn sách giáo khoa nào dạy cho học sinh tiểu học, phải hạn chế tối đa việc bóp còi khi lái xe. Một thính giả, tp HCM Hạ Long Các ngài đánh mất tự tôn, tự hào dân tộc là VN giành được độc lập, thống nhất bằng chính xương máu cha ông mình, chứ không từ sự buông thả của ngoại bang đâu nhé. Nguyen Tien, Hải Phòng Ở VN thường thấy các khẩu hiệu như: "Đảng Cộng sản VN quang vinh muôn năm" nhưng có thấy nói là Đảng CSVN phải chấp hành pháp luật đâu, bấy lâu nay Đảng sống kiểu "vô pháp luật" quen rồi, bây giờ mà phải sống có pháp luật thì khó chịu lắm, người dân cũng phải sống theo kiểu "vô pháp luật" cho nó giống Đảng. Ai cũng có thể vi phạm pháp luật được, vi phạm nhiều thì "đút" nhiều tiền, vi phạm ít thì "đút" ít tiền là xong, pháp luật ban hành ra cũng chỉ là các trò chơi dùng để tiêu khiển cho vui mà thôi. Giao thông chỉ là biểu hiện của một mặt "hỗn loạn" tại VN, các lĩnh vực khác như: y tế cũng phải "đút" tiền thì có thuốc tốt, điều trị tốt, không có tiền thì nằm đấy mà chờ chết, giáo dục thì "mua bằng, bán điểm, dùng tiền mua chữ, các quan chức có thấy dân bầu đâu, dùng tiền để đi mua "ghế" cho mình, cộng mua thêm mấy tấm bằng Đại học là xong. Đất đai cũng mạnh ai người ấy chiếm, chiếm trước được trước, chiếm sau được sau, nhà cửa thì cũng muốn xây kiểu gì thì xây, nếu vi phạm luật cũng "đút" tiền là xong, đâm ra cũng "hỗn loạn". Những vấn đề này không có trên đất nước Thái Lan, một đất nước mà nền tảng xã hội không bị băng hoại, nếu không thay đổi từ gốc cơ bản nhất là thể chế chính trị thì đến 50 năm nữa VN cũng không thể mơ theo kịp được Thái Lan. Nguyễn Nam Di, Thái Lan Khi trình độ dân trí cao hơn thì cần một chính quyền cởi mở, tôn trọng nhân quyền để người dân có thể trao đổi ý kiến, giúp cho sự điều hành xã hội, đất nước tốt đẹp hơn. Trong tình hình VN hiện nay, không chỉ giao thông mà có thể nói là hỗn loạn về mọi mặt. Nhiều người nước ngoài than phiền 'It seems there's no rule in here'. Nhưng người Việt mình thì nháy nhỏ với nhau: Có chứ, luật rừng. Mạnh được yếu thua, nhất thân nhì thế. Thiết nghĩ chúng ta cần một chính quyền nghiêm minh, để tạo ra một đất nước trật tự theo ý nghĩa tốt nhất của từ này. Big Boy, Sài Gòn 1. Ý thức cộng đồng của họ rất cao: về trật tự giao thông, xả rác (có nhưng không bừa bãi như Việt Nam mình) thân thiện, gần gũi, vấn đề ăn cắp vặt hoặc giựt dọc không phổ biến (sống 1 năm mà chưa thấy cãnh giựt di động như nước mình),… 2. Những vật gia dụng thì không mắc so với mức lương người lao động phổ thông nhưng những món ăn chơi như : đồ thể thao thì không rẻ hơn so với Việt Nam đâu. 3. Chuyện bạn Nguyễn Nam Di làm mình nhớ lại việc học trò mang một thau nước nhỏ có dầu thơm và hoa hồng để thầy rửa tay và chúc phúc trong ngày gì đó..của Thailand. Đây là việc mà mình cũng nên học hỏi trong những ngày như 20/11. 4. Dân Thailand về mức độ thông minh thì có thể nói chưa chắc qua Việt Nam thậm chí Việt Nam có thể trội hơn nhưng có truyền thống những đàn anh học giỏi thì giảng lại những bài khó và có những collection exam để dành cho các đàn em tham khảo còn Việt Nam mình thì ôm một mình làm của riêng. Trên đây là một số ít những chuyện theo tôi nhỏ mà không nhỏ để Việt Nam mình có thể đạt được tầm cao trong tương lai. Nguyen Tuan, Hà Nội Tôi thấy mật độ xe cộ của Hà Nội nếu đem so sánh với Bangkok thì chẳng thấm vào đâu, tình hình kẹt xe của Hà Nội cũng không bằng Bangkok, nhưng giao thông của Hà Nội nói riêng và của cả nước VN nói chung đã rơi vào tình trạng thật s! hỗn loạn, chính phủ VN đã để tình trạng này vượt ra khỏi tầm kiểm soát và đã hoàn toàn bất lực. Nếu không nhanh chóng có các biện pháp giáo dục dân chúng về cách đi lại trật tự cũng như chấp hành pháp luật thì còn loạn. Tôi thấy ở bên Thái Lan hay các nước văn minh khác họ coi bóp còi xe trong giao thông là để chửi nhau, để gây tức và xúc phạm nhau, còn ở VN thì "Ối dời ơi" còi mạnh ai người ấy bóp, bóp cho sướng tay thì thôi, nhức óc và điếc tai suốt ngày. Xe của các quan chức chính phủ cũng tham gia vào cuộc chơi này, thật là "điên loạn". Nếu tình hình này không được cải thiện thì tôi e rằng một ngày nào đó sẽ không còn có bóng dáng của khách du lịch muốn sang VN nữa. Và lòng người dân trong nước cũng đang cảm thấy bất an và ngày càng căm hận! với vấn đề này, mất ăn mất ngủ hàng ngày. Tran H, Canada Saigòn và Hà Nội với hệ thống đường xá chật chội, thiếu qui hoạch, thiếu chất lượng và cảnh xe hai bánh chạy lộn xộn, chật cứng đường phố, không tôn trọng luật lệ giao thông, chen lấn, giành giựt, thiếu lịch sự. Và Bangkok với một hệ thống giao thông không thua kém những nước tây phương, xe ôtô chạy đầy đường phố, rất ít xe môtô, mọi người tuân hành luật lệ giao thông một cách triệt để, thái độ lịch sự, nhả nhặn. Theo tôi nghĩ, với trình độ dân trí và hạ tầng cơ sở của VN, 20 năm nửa hệ thống giao thông VN vẫn chưa bằng Thái Lan bây giờ. Nguyen Ky, Nha Trang Trần An, San Diego, Hoa Kỳ Long Vũ, Hà Nội Giao thông Bangkok luôn tấp nập, một điều gây ngạc nhiên là ở nạn tắc xe xảy ra thường nhật, một số công sở ở Bangkok bắt đầu làm việc từ 7 giờ và kết thúc vào 3 giờ chiều để tránh kẹt xe. Đây là vấn đề của lãnh đạo thành phố và là điều gây ngạc nhiên cho du khách vì hạ tầng giao thong ở Bangkok rất tốt, xa lộ rộng rãi mấy làn đường, tắc xi có thể phóng đến 100 km/h trong thành phố, nhưng chớ quên mang theo một cuốn truyện tranh Doremon (cẩm nanng của các bác tài) phòng trường hợp kẹt xe vài giờ. Du khách đến sân bay Bangkok nên rẽ trái và đi thẳng để đón tăcxi meter ( một kiểu như tăc xi phổng thông của ta) vừa rẻ so với tắc xi hàng không vừa tiện lợi hơn, tuy nhiên tăcxi metter có nhiêu hãng (phân biệt qua mầu của xe) và nên chọn các xe mầu vàng vì tài xế lái cần thận hơn và xe đi êm hơn. Nếu dễ tính, bạn có thể chọn rất nhiều phương tiện giao thông khác như skytrain (tàu chạy trên cao), bus (như ở ta vậy) hay túc túc (xe ngựa kéo cải tiến của người Thái) và cả … xe ôm nữa (tuy nhiện nên cân nhắc trước khi chọn phương tiện này vì xe ôm ở Thái lái rất ngầu, người lái có đội mũ bảo hiểm nhưng hành khách thì không có và đường dành cho moto nằm giữa 2 làn đường cho ô tô nên cảm giác an toàn sẽ chỉ đế với bạn sau khi 2 chân đã chạm đất). Khách sạn và giá cả Khách sạn ở Thái lan đem đến một điều ngạc nhiên thú vị, khách sạn CenterPoint ~ 4 sao nằm ở quận Phachaburi ngay trung tâm thành phố, là khách sạn 4 sao nhưng dịch vụ, chất lượng phục vụ … đều hơn các khách sạn cùng cấp ở VN. Phòng đôi rộng rãi, có bếp, bồn tắm, Internet miễn phí (có thể sài chùa cả Wirless miễn phí của WaterGate gần đó, kèm buffe sáng mà giá cả chỉ cỡ 30 USD, nhân viên khách sạn nhiệt tình, bạn luôn có thể quan sát phòng tiếp tân qua hệ thống video nội bộ và nếu mất ngủ, bạn có thể nhận thấy các nhân viên tiếp tân khách sạn vẫn lúi húi làm việc tận 2 giờ sáng (… có lẽ là suốt đêm) rất tự giác có lẽ là luôn có cảm giác bi giám sát ;-) Buffe buổi sáng tuy không nhiều món nhưng rất ngon và được phục vụ rất nhiệt tình, nhìn chung với giá cả và chất lượng phục vụ như thế có thể nói là rất tốt. Du khách luôn cảm nhận được sự quan tâm từ khách sạn và luôn cảm thấy hài lòng trong suốt kỳ nghỉ của mình. Chính vì vậy nên có khoảng 4 tầng được giành riêng cho căn hộ gia đình, nhìn chung giá cả như thế là khá rẻ so với ở Việt Nam. Vai trò của O2 với các chạy bàn người Thái Tầng 4 của siêu thị Big C ở Bangkok là tầng các quán ăn, đủ kiểu, đồ Thái, đồ Âu, đồ ăn tầu và thậm chí cả đồ Việt nữa, giá cả cũng rất ư là hợp lý, chúng tôi vào một nhà hàng Nhật gọi lẩu cho 2 người ăn, chén no căng và đồ ăn cũng rất ngon, đủ cả 4 thịt 10 rau (tức là 4 món thịt, bò, băm, mực, cá và đủ các loại rau ăn kèm …) mà khi tính giá chỉ cỡ xấp xỉ 100 nghìn tiền Việt. Một nồi lẩu như thế nếu chén ở Hà Nội sẽ có giá xấp xỉ 400 nghìn, thế mới thấy cái chỉ số giá tiêu dùng của Liên hợp quốc đánh giá Hà nội là thành phố đắt đỏ thứ 50 (so với 150 của Bangkok) trên thế giới quả là có cơ sở. # Một điều thú vị là ở đây tôi mới thấy được hiệu quả của những chiếc điện thoại đời mới O2. Các chạy bàn người Thái mỗi cô đều có một cái túi đựng chiếc điện thoại xinh xắn này và khi khách đặt món là họ nhập ngay vào điện thoại (cũng chấm chấm mút mút với 1 cây tăm nhỏ). Khi khách vừa gọi món xong thì đồ ăn cũng được đem tới (bạn nên cân nhắc cẩn thận trước khi order 1 món đồ nhanh gì vì bạn sẽ được phục vụ gần như lập tức sau khi gọi đồ) do hệ thống quản lý và đặt và làm đồ ăn được nối mạng không dây nên mỗi đơn hàng đều được cập nhật và xử lý tức thời với tốc độ của 3G) Thế mới thấy tiếc cho những chiếc O2 ở Việt nam bao giờ mới được sử dụng đúng mục đích … Nguyễn Nam Di, Phisanulok, Thái Lan Nguyen Duc Dung, tp HCM Hoàng Minh, Sài Gòn Mật độ dân cư rất dày phải nói là đến mức ngột ngạt, đó là chưa kể đến số lượng khổng lồ du khách thăm thành phố này. Băng Cốc tuy nhiều cao ốc nhưng rất thiếu bóng mát của cây xanh. Điều này thì ở Sài gòn của chúng ta hơn hẳn. Tôi vẫn thích đi dạo ở khu trung tâm Sài Gòn hơn là ở Băng Cốc.Băng Cốc cũng nổi tiếng là thành phố kẹt xe thường xuyên. Lần ấy đoàn chúng tôi bị kẹt lại trong xe ngay trước cửa khách sạn nơi chúng ở hơn tiếng rưỡi đồng hồ chỉ vì bác tài không tài nào tiến lên được trong dòng xe dày đặc. Tuy vậy tôi thấy người dân lưu thông trên đường cũng rất tự giác, thêm vào đó có rất nhiều cảnh sát giao thông tại các chốt luôn làm hết sức mình để đảm bảo an toàn giao thông cho người dân. Tầng lớp dân nghèo ở Thái vẫn còn nhiều. Lần đó tôi nhìn thấy hai cháu bé ăn xin, 1 bé gái khoảng 5,6 tuổi bế đứa em nhỏ chưa được 1 tuổi trong tay ngồi giữa cầu vượt cho người bộ hành mà ăn xin dưới trời mưa ,lúc này trời đã bắt đầu nhá nhem tối. Cái cảnh này trông khá chạnh lòng du khách. Khi mua sắm ở các khu chợ Thái thường thì họ hét giá cao, tuy nhiên nếu bạn mua nhiều thì thì giá chỉ bằng 50-70% giá bán lẻ. Chúng ta cũng nên lưu tâm đến phẩm chất các loại hàng hóa bán ở đây,thường thì không khá hơn ở VN là mấy. Còn nhiều cái trải nghiệm khác của tôi ở cái thành phố này nhưng thôi xin để lần sau vậy.Xin chào và chúc Anh Nguyễn Hùng có chuyến đi làm việc thật thú vị tại Thái Lan. Hoang Minh, Hà Nội Điều này bị các khách du lịch quốc tế đến Hà Nội và Sài Gòn họ gọi là hành động stupid (ngu xuẩn), tự mình gây hỗn loạn cho xã hội của mình. Không ai dạy họ là ra đường cần phải như thế nào cả, mọi người đều không tôn trọng nhau, xe to đè xe bé, phóng xe như điên dại, dùng còi để ép các phương tiện giao thông khác phải dẹp sang hai bên đường để một mình xe mình được đi, hành động trong giao thông tỏ ra vô văn hoá và láo xược. Hoàn toàn không có một hành động nào từ phía chính phủ và từ bộ Công an để ổn định lại tình hình này, chẳng có một thủ đô hay một quốc gia nào trên thế giới này lại như vậy cả. Các cơ quan chức năng của chính phủ CSVN đã không thể kiểm soát được nổi tình hình này và ngày càng trở nên hỗn loạn. Giải pháp đưa ra ở đây là buộc các lái xe (tất cả các loại xe: từ xe ô tô, xe máy, xe tải, xe bus) phải đi chậm lại, nhường nhịn nhau, như vậy vừa an toàn lại vừa chống được hiện tượng hỗn loạn trật tự trị an do còi gây ra và cần phải ban hành luật pháp mạnh để buộc mọi người dân phải chấp hành, làm thay đổi lại thói quen đi lại hết sức xấu xa của người dân. | |||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
| |||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||