BBCVietnamese.com

28 Tháng 2 2007 - Cập nhật 02h32 GMT

Lê Quỳnh
BBC Việt ngữ, Bangkok

Một trí thức yêu nước lý tưởng qua đời

Nguyễn Ngọc Lan, người được xem là trí thức đối lập ở cả hai chế độ trước và sau 1975, vừa qua đời tại TP. HCM, ở tuổi 77.

Là một linh mục đã đỗ tiến sĩ ở Đại học Sorbonne, ông Nguyễn Ngọc Lan nổi tiếng qua những bài báo phản chiến sắc sảo ở Sài Gòn ở thập niên 1960 và 70.

Với quan điểm chống sự có mặt của Mỹ ở Việt Nam, ông nhận được cảm tình của những người cộng sản.

Tuy vậy, sau khi Việt Nam thống nhất năm 1975, ông bày tỏ thất vọng trước tình hình nhân quyền, tự do ngôn luận, và kết quả bị nhà nước quản thúc tại gia.

Trí thức phản chiến

Lực lượng trí thức Thiên Chúa giáo, với những người như linh mục Cao Văn Luận, Nguyễn Văn Trung..., đóng vai trò quan trọng trong đời sống văn hóa tại miền Nam trước 1975, góp công giới thiệu các luồng tư tưởng mới từ phương Tây.

Theo tiểu sử, ông Nguyễn Ngọc Lan thuộc tu hội dòng Chúa Cứu thế cùng vị linh mục đàn anh là Chân Tín.

Lập trường chính trị của hai người ngả về "lực lượng thứ ba", một điều đem lại cho họ sự kính trọng cũng như tranh cãi.

Ông Lan viết nhiều cho báo Tin Sáng của dân biểu Ngô Công Đức, và từ 1969, làm chủ bút của tờ Đối Diện.

Thái độ chống Mỹ, kêu gọi hòa bình của những trí thức thiên tả ở Sài Gòn khiến những người cộng sản muốn lôi kéo họ về phía mình. Viết bài tiễn biệt trên báo Thanh Niên hôm 26-2, ông Trần Bạch Đằng nói trong phong trào chống Mỹ ở đô thị Sài Gòn, ông Nguyễn Ngọc Lan được biết đến "như một người xung trận quả cảm, đồng hành với trí thức, học sinh, sinh viên, phật tử và đồng bào."

Còn với một số người nặng tình cảm với chế độ Việt Nam Cộng Hòa trước đây, các tờ báo khuynh tả như tờ Đối Diện bị coi là đã "giúp cộng sản thôn tính miền Nam."

Không chỉ viết báo, ông Lan còn tham gia các hoạt động phản chiến như đi biểu tình cùng sinh viên, cung cấp thuốc men, quần áo cho các chính trị phạm.

Đối lập

Ngày 30-4-1975, xe tăng quân đội miền Bắc húc đổ cổng Dinh Độc Lập, đánh dấu thời khắc đầu hàng của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa.

Như nhiều trí thức miền Nam mang cảm tình với cách mạng khi ấy, ông Nguyễn Ngọc Lan hy vọng vào một thời kỳ hòa bình, thống nhất và hòa hợp dân tộc.

Một đồng nghiệp có quá trình làm báo tương tự, Lý Quí Chung (Chánh Trinh), viết trong hồi ký về cảm giác năm 1975 của các trí thức sắp sửa sống qua hai chế độ chính trị khác nhau:

Nói về Hội nghị Hiệp thương Thống nhất Tổ quốc sau tháng Tư 1975, ông Lý Quí Chung cảm thấy "sau bao nhiêu năm đấu tranh cho độc lập và mơ ước sự hợp nhất của hai miền Nam-Bắc thì giờ đây tôi là người được đưa tay lên biểu quyết sự thống nhất của Tổ quốc. Còn gì vinh hạnh và hạnh phúc hơn!"

Tuy vậy, những biến cố sau đó như bắt lính "ngụy" đi học tập cải tạo, cải tạo tư sản mại bản...khoét sâu thêm những vết thương chưa kịp lành.

Cha của ông Lý Quí Chung từ một người "hồ hởi đón chào Cách mạng, nô nức chờ bạn bè đi kháng chiến trở về, biến thành một người ác cảm với cộng sản và từ luôn con trai của mình."

Tờ báo Đối Diện do Nguyễn Ngọc Lan phụ trách tiếp tục được phát hành với tên mới "Đứng Dậy", trước khi bị nhà nước bắt "ngồi xuống" vào khoảng năm 1978.

Theo giáo sư Đỗ Mạnh Tri, một trí thức Công giáo hiện sống ở Pháp, thì thời gian đầu sau 1975, Nguyễn Ngọc Lan và cha Chân Tín sẵn sàng cộng tác với chính quyền mới để đưa đất nước tiến lên.

“Nhưng chính quyền chỉ muốn dùng họ như công cụ cho ý đồ toàn trị. Hai người này thì cứ ung dung ta nói điều ta nghĩ. Và họ đã phải trả giá rất đắt, » ông Đỗ Mạnh Tri nói.

Ba tập nhật ký của ông Lan được in ở hải ngoại trong thập niên 1990, thời điểm khi ông và người bạn thân, linh mục Chân Tín, bị chính quyền quản thúc vì những tuyên ngôn đòi hỏi tự do của họ.

Trước 1975, Nguyễn Ngọc Lan bị một số người gọi là ""ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản".

Sau 1975, ông cũng không được lòng những người cộng sản, bị xem là "có vấn đề" để rồi bị nhà nước cô lập, quản thúc một thời gian.

Ngay cả những người không đồng tình với quan điểm của Nguyễn Ngọc Lan cũng thừa nhận ông là một trí thức yêu nước chân chính, trung thành với niềm tin mà ông đã chọn.

Nói như giáo sư Đỗ Mạnh Tri, Nguyễn Ngọc Lan, “cũng như Chân Tín và nhiều người khác, có chống cũng vì nhân danh một lý tưởng. Chống để bênh vực nhân phẩm và tự do con người.”

-----------------------------------------------------

Lê Hoài Nghi, Đà Lạt
Xin thành kính vĩnh biệt GS Lan và cầu mong những hoài vọng của ông cho dân tộc sớm có ngày thành hiện thực. Tôi buồn khi đọc bài của ông Trần Bạch Đằng và nhà báo Thanh Thảo viết để tiển biệt gs Lan, vì không biết vì cố tình hay hữu ý, hoặc viết “theo đơn đặt hàng” mà cả hai ông đểu không nhắc tới giai đoạn từ 1975 cho tớI ngày mất của GS Lan, dài tớI 32 năm.

TuổI trẻ của mổI ngườI đều có những điều đúng sai do tính bồng bột-mặc dù tấm lòng thành thì không bao giờ đáng lên án- Nhưng tuổI già vớI suy tư nhiều hơn hành động, đáng cho chúng ta nghe và suy gẫm. Nói lên điều ấy mớI thật sự kính trọng ngườI quá cố, chứ không phảI một lần sau hết hương hồn họ còn gặp điều gỉa dối. Cho tớI bao giờ “những ngưòI cầm bút đáng kính nhất” đi tiên phong cho chúng ta trong sứ mệnh tôn vinh sự thật.

Hannah Nguyễn
Đối với tôi - dẫu sao - Linh mục Nguyễn Ngọc Lan cũng là một người can đảm dám chống lại những sai trái của chính quyền CSVN ,còn hơn những trí thức biết mình bị lừa gạt nhưng vẫn nín thinh, ngậm miêng ăn tiền, tiếp tục tô vẽ chế độ để Đảng ban cho những ân sủng.

Sau giải phóng miền Nam rất nhiều người cả Bắc lẫn Nam, trong lẫn ngoài Đảng, trí thức lẫn dân thường mới ngộ ra được thế nào là bản chất của CS. Lúc ấy thì đã quá muộn màng và riêng như trường hợp LM Lan cùng nhiều trí thức trong Nam khác: tay đã nhúng chàm, đường đi thì có đường về thì không, muốn trở lại chế độ cũ để được đối lập công khai, xây dựng đất nước cũng không được nữa... Xin cầu nguyện cho LM Lan được về nước Chúa nơi không có những khổ lụy trần ai.

Người Việt, Sài Gòn
Lòng ái quốc của mỗi con người là vô tận, nhưng việc lựa chọn lý tưởng để thực hiện thật khó khăn, uổng thay cho ông Nguyễn Ngọc Lan, nhà báo Chánh Trinh và những người tương tự, họ khác nào một tráng niên đem lòng yêu một kỷ nữ nên khi gặp một "yểu điệu thục nữ" thì lòng họ không hề xao động. Gieo gì sẽ gặt nấy.

Nguyễn Luân, Huntington Beach
Tháng Tư 1975 khi Cộng Sản chiếm Saigon, khi tôi thấy biểu ngữ la liệt khắp thành phố, “Đảng CS Vietnam, người tổ chức tất cả mọi chiến thắng của dân tộc Vietnam” thì tôi thấy nổi da gà, vì rõ ràng chúng muốn cướp công cuả những người như Nguyễn Ngọc Lan, Thích Trí Quang, Ngô bá Thành v.v. Trong lớp học cải tạo mà tôi dự, chúng huyênh hoang tuyên bố, những người ấy chỉ là một bộ phận hoạt động dưới sự chỉ đạo của họ. Đảng CS là như vậy đó. Chỉ thương cho những ai bị mắc lừa suốt cả cuộc đời.

Độc Hạnh
Cái đau khổ lớn nhất, dai dẳng nhất của một con người là bị phản bội. Trong đó sự phản bội lớn nhất là phản bội lại lòng tin và lý tưởng. Không phải chỉ cha Lan bị phản bội mà còn nhiều người khác kể cả những người cách mạng chân chính trên đất nước này đã và đang bị phản bội. Xin kính cẩn nghiêng mình trước anh linh của tác giả "Cho cây rừng còn xanh lá"...

Huỳnh
Rất đồng ý với Tue Mai ở Vũng Tàu. Tôi chỉ muốn thêm vài ý: 1. Theo tôi Nguyễn Ngọc Lan là người không xu thời, có lý tưởng và dám xả thân vì lý tưởng. Tuy nhiên, Nguyễn Ngọc Lan không phải là trí thức dù ông có học vị tiến sĩ tại một trường đại học danh tiếng, lý do: Xưa nay trí thức là người "ôn cố tri tân khả dĩ vi sư hỉ".

Những hành động trong đời ông đã cho thấy phần "tri tân" của ông quá kém. Ông đã không thấy được bản chất thật của Cộng Sản Việt Nam nên thân bại danh liệt: Trước 1975 ông đối lập, người ta vẫn để ông viết, ông nói dù đôi khi có bị làm khó dễ. Sau 1975 ông tưởng những khẩu hiệu như "độc lập, tự do, hạnh phúc" là thật, ông tiếp tục nói và viết theo kiểu cũ (có lẽ cao trào là bài viết rất thật về chuyến ra thăm miền Bắc xã hội chủ nghĩa)nên ông bị "đánh" quỵ và không "đứng dậy" nổi.

2. Khi một nhân vật tiếng tăm qua đời, nếu trong một đoạn đời nào đó họ đã có những lời nói, việc làm có lợi cho CS dù quãng đời dài còn lại bị trù dập, khốn quẫn vì bất đồng chính kiến thì thường một yếu nhân trong đảng (hoặc nhà nước) sẽ đến viếng tang hoặc viết báo ca ngợi thành tích cũ của họ. Đây là trường hợp của Nguyễn Mạnh Tường,Trần Đức Thảo, Dương Quỳnh Hoa, Nguyễn Ngọc Lan.... Những người ngây thơ dễ dàng tin là CS sống có tình, nhưng những trí thức thật sự hoàn toàn không nghĩ như vậy.

TPT, Đồng Nai
Sẽ còn bao nhiêu trí thức Việt Nam rất thông minh và trí tuệ nhưng vì nhận thức "quá thơ ngây" nên đã bị lừa và "mắc kẹt" như Trần Đức Thảo, Nguyễn Mạnh Tường, Phạm Huy Thông, Nguyễn Khắc Viện, Trịnh Đình Thảo, Lê Văn Hảo, Phạm Văn Huyến, Chân Tín, Nguyễn Ngọc Lan...và một số Trí thức Việt Kiều hiện nay...

Chính sách ký trên văn bản không quan trọng, quan trọng là hành động, là những áp dụng luật lệ của từng địa phương là chữ "tín" của nhà cầm quyền, không nên căn cứ trên những lời "hoa mỹ" của các cơ quan tuyên truyền mà mắc lừa. Thông minh nhưng nhận thức kém và thiếu "tinh thần khoa học": thuộc quy tắc thứ nhất trong 4 qui tắc của René Descartes là: hãy chứng minh một sự kiện đúng là sự thật rồi mới tin đó là sự thật". Các trí thức bị lừa nhiều lần vì thiếu tinh thần này.

TN
Mấy ông Nguyễn Ngọc Lan, Chân Tín cùng với mấy nhà sư và một số trí thức, nhà báo ở miền Nam trước 75 không hiểu gì về CS cả, hay nói cho đúng hơn họ chỉ hiểu phần lý thuyết qua sách vở. Đối lập mà thiếu xây dựng một cách khôn khéo, chừng mực chỉ tổ cho CS lợi dụng để triệt hạ chính quyền miền Nam lúc đó mà thôi. Họ sống ở miền Nam về mặt thực tế nhưng mơ ước một "thiên đường CS" về mặt lý thuyết. Hậu quả là thân phận họ sau đó được CS xử dụng ra sao ai nấy đều biết.

Đây là một đặc điểm của CNCS và cũng là một bài học có giá trị lớn cho những ai muốn hiểu về nó: không ở trong chăn làm sao biết có rận. Những người Bắc di cư vào Nam năm 1954 tị nạn CS nói ra thì ít ai tin và chính họ mới thực sự hiểu CS một cách sâu sắc.

Ba Phi, Cà Mau
Một trí thức "có công" với "mấy ông" như thế còn bị bắt phải "ngồi xuống" thì dân đen chúng tôi bị dúi xuống bùn là đúng rồi. Mong sao có được lớp trí thức mới thực sự tài giỏi không thể bị ai bắt quì xuống, có như thế chúng tôi mới mong có ngày ngoi lên được.

Nguyen Anh
Ông Nguyễn Ngọc Lan quả là một con người đáng kính. Ông đã kiên cường đấu tranh cho lý tưởng của mình, cái lý tưởng mà ông cho là đúng. Tôi xin cám ơn ông. Chân thành.

Nguyen, Dresden, Đức
Tờ báo Đối Diện do Nguyễn Ngọc Lan phụ trách tiếp tục được phát hành với tên mới "Đứng Dậy", trước khi bị nhà nước bắt "ngồi xuống" vào khoảng năm 1978.

Tue Mai, Vũng Tàu
Đọc bài viết của Trần Bạch Đằng,nếu còn tại thế hẳn ông Lan sẽ không đồng ý về quan điểm mà ông Đằng cố áp đặt nhằm biến ông Lan trở thành một người "một người như người CS". Ông Lan cũng như bao trí thức khác của miền Nam đã bị lọc lừa và phản bội thế nào? Lòng yêu nước của họ bị"nguời anh em phía bên" lợi dụng ra sao? Điều này sau năm 1975 đã rõ, và ai cũng hiểu thân phận "dấn thân" của ông khác biệt thế nào dưới hai chế độ "Cộng Hoà Và Cộng Sản".

Hành động và thái độ của ông Lan xảy ra dưới thời đệ nhị Cộng Hoà ai cũng hiểu đó là hành động thân Cộng, ngay cả bản thân tôi lúc ấy còn ngồi trên ghế giảng đường đã coi ông như "Việt Cộng nằm vùng" lợi dụng tự do báo chí của miền Nam để tuyên truyền cho CS.Sau năm 1975, cá nhân tôi nghĩ khác hẳn về ông cũng như một số nhà trí thức khác. Tôi cho rằng ông và các bạn ông đã muốn có một Việt Nam khác, một "Việt Nam không cộng sản Hoà Bình,Thịnh Vượng và Tự Do, Công Bằng, Bác Ái" khi ông tiếp tục dấn thân dưới chế độ mới XHCN. Có thể giờ đây, ở dưới suối vàng ông không hài lòng lắm với kết quả dấn thân của mình, nhưng ông thừa biết rằng con đường đi của ông hiện nay đang là sự lựa chọn của "dân tộc". Cầu mong linh hồn ông sớm yên nghỉ nơi nước Chúa.