![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() | ![]() | |||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
Quan ngại về AIDS tại Trung Quốc | |||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Một tổ chức nhân quyền quốc tế, Human Rights Watch, cáo buộc Trung Quốc là tiếp tục sách nhiễu những người hoạt động phòng chống bệnh AIDS. Các lãnh đạo Trung Quốc mới đây đã chứng tỏ tinh thần mới, sẵn lòng giải quyết vấn đề HIV/AIDS, đặc biệt kể từ khi căn bệnh SARS bùng phát. Tuy nhiên, các biện pháp phòng ngừa HIV tại Trung Quốc được cho là vẫn rất chậm chạp. Các số liệu về tình hình HIV/AIDS tại Trung Quốc hiện vẫn không thể tin cậy được. Số liệu Về mặt chính thức, có 840 ngàn trường hợp nhiễm bệnh được ghi nhận. Tuy nhiên, các nguồn tin không thuộc chính phủ cho biết tổng số các ca HIV/AIDS trên thực tế cao hơn rất nhiều. Người ta cho rằng một nửa trong số những người nhiễm HIV tại Trung Quốc là do tiêm chích ma tuý. Các trường hợp này tập trung nhiều tại ba tỉnh ở phía tây nam Trung Quốc, nơi có tỉ lệ sử dụng ma tuý cao. Nhóm lây nhiễm lớn thứ hai, chiếm khoảng 1/4 trong tổng số, là do bán máu, mà rất nhiều người thuộc nhóm này tập trung tại các khu vực nghèo thuộc tỉnh Hồ Nam. Việc bán máu không hay bị xã hội kì thị như nghiện ma tuý, mại dâm hay tình dục đồng giới, do đó, một số người cho rằng nguyên nhân bán máu dẫn đến việc gia tăng tỉ lệ nhiễm HIV về mặt nào đó lại giúp cho người ta bớt đổ lỗi cho những người có HIV. Xử lý Chính phủ Trung Quốc ngày càng đổ thêm các nguồn lực vào việc chữa trị.
Tại những khu vực có nhiều người nhiễm HIV, chính phủ cung cấp các dịch vụ tư vấn và kiểm tra miễn phí, cấp thuốc kháng virus miễn phí cho người nghèo và các hình thức trợ giúp tài chính khác như giáo dục miễn phí cho trẻ em mồ côi vì cha mẹ mắc AIDS. Tuy nhiên, các biện pháp phòng ngừa được cho là điểm yếu chính tại Trung Quốc, một phần vì Trung Quốc vẫn đang phải vật lộn để chấp nhận mức độ cởi mở cần thiết nhằm ngăn ngừa sự lây truyền. Ông Peter Piot, người đứng đầu tổ chức phòng chống AIDS của Liên Hiệp Quốc, là UNAIDS, nói: "Sự phối hợp giữa các bộ ngành khác nhau trong các chính phủ trong lĩnh vực phòng chống AIDS thường là một vấn đề lớn tại bất cứ nơi đâu, và Trung Quốc cũng không phải ngoại lệ". "Chúng tôi gặp một số vấn đề hết sức khó khăn, chẳng hạn khi nói về tiêm chích ma tuý, vốn là chuyện bất hợp pháp tại tất cả các nước, thì tại Trung Quốc, Bộ An ninh công cộng cũng quan tâm đến chuyện này, trong khi chúng tôi phải lo bảo vệ sức khoẻ cho người dân, và như thế là có sự xung đột". Bất cập Giới chức Trung Quốc vẫn tỏ ra không ưa các tổ chức phi chính phủ cũng như những người hoạt động trong các chiến dịch. Các nhóm trợ giúp và các nhóm vận động hành lang - vốn đã đóng vai trò quan trọng trong việc xử lý tình trạng coi HIV/AIDS là một điều sỉ nhục, cũng như giúp hình thành các chính sách tại các nước - hiện vẫn rất ít và thường bị chính phủ Trung Quốc nghi ngờ. Các chương trình phòng ngừa, nếu có tại những nơi nào đó, thì thường qui mô lại nhỏ. Ngoài ra, chuyện không đảm bảo bí mật thông tin cá nhân cũng khiến rất nhiều người không dám đến kiểm tra HIV. |
| |||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
| ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||