![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() | ![]() | |||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
Báo chí trong quan hệ Việt-Trung | |||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Vừa qua, Trung Quốc đã gọi đại sứ nước ta đến nhắc nhở về việc báo chí Việt Nam phản ánh về chất lượng hàng Trung Quốc. Trên phương diện thương mại thì những tranh chấp như vậy là rất bình thường, thế nhưng lời nhắc nhở "cần chỉ đạo cho báo chí" lại gây ra những điều rất đáng lo ngại. Việc nước lớn ỷ vào vị thế của mình để chèn ép các nước nhỏ không phải là ngoại lệ, thế nhưng nếu không phải là Việt Nam mà là một nước nhỏ khác thì chưa chắc họ sẽ tác động bằng cách này. Sở dĩ Trung Quốc có thể nhắc ta như vậy bởi vì phía Trung Quốc biết rõ rằng Nhà nước Việt Nam, cũng như họ, có khả năng chỉ đạo và định hướng báo chí. Rất may là đại sứ nước ta Trần Văn Luật đã trả lời rất đúng mức và hợp lý, nhưng sự việc không chỉ đơn giản như vậy. Sự chỉ đạo trực tiếp của Nhà nước đối với báo chí Việt Nam đã nhiều lần được nhắc đến. Báo chí, truyền thông không tồn tại như những cơ quan độc lập đại diện của xã hội dân sự mà thực thi chức năng của một cơ quan hành chính nhà nước, thuộc phạm vi quản lý của Bộ Thông tin và Truyền thông. Thế nào là đúng? Điều này có hợp lý không ? Có hai quan điểm đang hiện hành. Quan điểm thứ nhất cho rằng báo chí có nhiệm vụ "phản ánh" xã hội, là bộ mặt của xã hội, đồng thời tác động lại nó ở một mức độ khác. Quan điểm thứ hai cho rằng báo chí là công cụ "hướng dẫn" xã hội, cần phải có sự quản lý của Nhà nước. Do vậy ở Việt Nam nhiều người cho rằng không có tự do báo chí, nhiều người lại cho rằng có đủ tự do. Thế nhưng việc quản lý báo chí thực hiện nhiệm vụ hướng dẫn xã hội diễn ra như thế nào? Chính vị tân Bộ trưởng Lê Doãn Hợp đã phát biểu rằng chúng ta vẫn quản lý báo chí bằng mệnh lệnh, báo chí bị các điều hành làm cho mất tự do (xem bài bên tay phải). Điều đó có nghĩa là sự quản lý báo chí hiện nay là hoàn toàn không theo pháp luật. Không có văn bản nào ghi lại những lệnh báo chí đó, không ai có thể kiện những mệnh lệnh đó. Nó mờ mờ ảo ảo nên giả sử có hậu quả gì thì cũng không có ai đứng ra chịu trách nhiệm cả. Có rất nhiều ví dụ về việc quản lý báo chí đó : như việc dừng đăng tin về vụ PMU18 sau một thời gian sôi nổi, việc không đưa tin kịp thời những vụ ngư dân bị Trung Quốc sát hại, vụ nước tương M3PCD, ... Rõ ràng ở vị thế độc giả chúng ta hoàn toàn bị thụ động trong việc nhận thông tin. Tạm khoan bàn luận việc quản lý như vậy là đúng hay sai, tốt hay xấu mà hãy nhìn nhận cách quản lý thông tin không theo quy trình pháp luật này.
Ở vai trò người giám sát chính quyền thì chúng ta, những công dân, không biết ai đã đưa ra những mệnh lệnh đó và ai sẽ phải chịu trách nhiệm trong trường hợp những lệnh đó là sai (càng khó hơn nếu nó chỉ là lệnh "miệng"). Sự quản lý nội dung từ bên trong chính là quá trình kiểm duyệt thường nói đến. Kiểm duyệt có cần thiết hay không ? Thoạt nhìn nó cần thiết bởi nó cho phép lọc đi những thông tin xấu trước khi đến với độc giả. Thế nhưng nó đã không thể hoạt động tốt bởi trong thực tế không tồn tại những bộ lọc lý tưởng. Việc kiểm duyệt do con người thực hiện, do đó một cách tự nhiên những thông tin sau kiểm duyệt sẽ mang theo quan điểm, nhận thức của người, tổ chức kiểm duyệt. Báo chí tư nhân Do vậy việc xuất hiện những người không có cùng quan điểm, tư tưởng với bộ phận kiểm duyệt (Nhà nước) và đòi hỏi bãi bỏ kiểm duyệt, thực hiện tự do báo chí, cho phép báo chí tư nhân là điều dễ hiểu.
Báo chí tư nhân không chỉ được hiểu là đòi hỏi cho mỗi cá nhân, tổ chức được quyền làm báo (như cách hiểu thông thường về kinh tế tư nhân) mà quan trọng hơn là đòi hỏi quyền tự do bày tỏ những quan điểm độc lập với quan điểm của Nhà nước. Nhưng tự do báo chí đến mức độ ra báo tư nhân có nguy hại không ? Mọi quốc gia được gọi là có "tự do báo chí" đều có quá trình "hậu kiểm", tức là tất cả báo chí, tư nhân hay không, đều chịu sự giám sát và quản lý theo pháp luật. Do vậy mới có chuyện kiện lại báo đưa tin sai sự thật, thậm chí đóng cửa báo. Trên internet quá trình hậu kiểm đã và đang diễn ra liên tục, những người đưa ảnh trẻ em khiêu dâm hay kích động khủng bố vẫn bị bắt giữ như thường. Đòi tự do báo chí không phải là đòi nói bất cứ điều gì và không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì. Tự do báo chí chỉ đòi quyền nói, sau khi nói ra thì anh hoàn toàn chịu trách nhiệm về những lời nói của mình trước pháp luật. Một ví dụ mà nhiều người thường nhắc đến để không cho phép tự do ngôn luận là ai đó tự do nói rằng trên máy bay có bom. Thế nhưng ở đây không phải việc tự do phát ngôn hay không mà đơn giản chỉ là việc phát ngôn sai sự thật. Chúng ta có thể chứng minh sự thật (không có bom) và cáo buộc người phát ngôn tội vu khống, xử lý họ bằng những điều luật dân sự hiện hành (như đã làm) mà không cần phải viện dẫn tự do ngôn luận hay không. Rõ ràng, sự thực thi pháp luật đã là hình thức kiểm duyệt phù hợp. Nó có tác động trừng phạt người đưa tin sai cũng như nhắc nhở người muốn đưa tin. Sự tự do đưa tin (dưới sự giám sát của pháp luật) tự nó đã kiểm duyệt lẫn nhau. Bảo vệ sự kiểm duyệt hiện hành bằng những ví dụ tương tự là sai và thừa. Cũng phải ghi nhận nỗ lực của chính phủ, như lời Bộ trưởng, là tự do hóa báo chí bằng cách xây cho họ một "lề đường bên phải" để đi trong đó. Nếu đã đứng trong đó thì anh được tự do đi lại ? Có nghĩa là tự do xuất bản mà không phải xin phép cũng như không phải chấp hành lệnh can thiệp từ bên trên, nếu chủ đề xuất bản nằm trong giới hạn cho phép ? Giới hạn đó sẽ được ghi trong Luật báo chí, hay nói cách khác là luật hóa sự giới hạn (các chủ đề) của báo chí ? Trong khi chờ đợi những tiến bộ mới thì báo chí nước ta vẫn đang chịu sự quản lý bằng mệnh lệnh của nhà nước mà không đại diện hoàn toàn cho xã hội dân sự. Xã hội luôn luôn phát triển và đổi mới, giới hạn báo chí vào những lề đường định sẵn đồng nghĩa với việc phủ nhận sự đổi mới không ngừng của xã hội (có thể một ngày xã hội sẽ phát triển sang cả lề đường bên trái). Hơn nữa, sự quản lý hiện nay không bị giám sát theo một quy trình pháp luật nào cả. Nguy hại hơn, khi nhà nước định hướng báo chí mà không phải xã hội, thì trong trường hợp nhà nước vì lý do này hay lý do khác chịu sự tác động từ bên ngoài sẽ dẫn đến cả xã hội bị "định hướng từ bên ngoài". Tự do báo chí do vậy không chỉ cần thiết để giúp toàn xã hội phát huy hết tiềm năng, trí thức, tạo động lực canh tranh tiến bộ, mà còn giúp cả dân tộc tự vệ tốt hơn. Nguyễn Quang hiện đang hoàn tất luận văn tiến sĩ vật lý tại Ecole Polytechnique ở Paris và thường viết cho X-Café. Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả. Quý vị có ý kiến gì xin chia sẻ với Diễn đàn BBC ở địa chỉ [email protected]. Khanhbd, Bình Dương Linh, Moscow, Nga Không nêu tên Vu Pho, TPHCM Phuong, Berlin, Đức KBYNVN Một khi có tự do tư tưởng, con người mới có thể hát ca khúc chào đón mùa xuân như con chim tự do ngoài trời. Trong lồng cho dù đủ thức ăn, nước uống, nhưng chúng thường mất tiếng ca hót. Con người VN vốn đầy sáng tạo, nhưng trong xã hội hiện nay họ bị đè bẹp, do đó ai đã từng hoặc đang muốn có tư tưởng tự do phóng khoáng đều cảm thấy rất khổ sở cho dù no cơm ấm áo. Đó cũng là lý do hàng trăm ngàn người VN nay đổ xô viết blogs. Họ viết tùm lum, viết đủ thứ về các khát vọng, các điều thầm kín, mà từ khi vừa vào lớp một họ không được nói. Ngày gần đây, khi kỹ thuật và internet được tân tiến và rẻ hơn, trong 5-10 năm sẽ có mạng không dây toàn cầu, lúc đó các báo chí tuyên truyền của chính phủ VN sẽ trở nên vô giá trị. Giới trẻ sẽ tự tim chỗ đứng cho căn bản chính trị, đạo đức của họ. Những điều tốt đẹp sẽ thắng thế trong văn hóa, xã hội VN, và những ai gian dối, độc đoán nhất là trong chính trị sẽ bị đa số dân chúng đào thải, chỉ hy vọng việc này xảy ra trong êm thắm hơn là như Nicolae Ceausescus. Ẩn Danh Cho nên cái gì làm được họ đã làm rồi, khỏi cần ai nhắc. Cái gì không thể làm được họ vĩnh viễn không làm, mặc dân chửi, dân ta thán, thế giới lên án. Bởi lẽ với họ: Làm và không làm đều hướng đến mục tiêu tồn tại của đảng CSVN của họ. Nếu ngẫu nhiên dân "hưởng sái" được quá trình tiến đến mục tiêu đó thì tốt, bằng không thì thôi! Vậy tại sao lại bắt họ suy nghĩ và đi theo cái tư duy "tự do báo chí", "tự do ngôn luận",...của loài người? Toàn là những khái niệm làm loạn xã hội mà họ đang thống trị. Tự do kiểu ấy thì ai chết trước đây?Chính phủ VN tiên liệu tài giỏi hơn anh Quang nhiều đấy! Phong, Los Angeles 1-Nhà nước VN thuần phục Trung Quốc về ý thức hệ. Ngoài Trung Quốc là cường quốc Cộng Sản, Việt Nam dựa vào ai để tồn tại? 2- Quản lý đất nước yếu kém, không kỷ cương. Tham nhũng không xử lý thích đáng, Trung Quốc biết nhà nước không được lòng dân, do đó không được sự ủng hộ của toàn dân, không có khả năng vận động phong trào có tính cách dân tộc. Biểu tình với số đông xảy ra đều do nhà nước tổ chức, VN không thể nói tự nguyện của người dân 3- Qua lịch sử gần đây, Nhà nước VN phản đối quá yếu ớt trước các động thái của Trung Quốc: Nhà thầu Sân Vận Động Quốc gia VN, Vụ bắn ngư phủ VN, Vụ Hoàng Sa, Trường Sa, vụ visa cho viên chức cao cấp Đài Loan...có quá nhiều chỉ dấu Việt Nam sẽ chấp nhận mọi hành động của Trung Quốc bằng mọi giá để an toàn chế độ. 4-Người Việt trong nước và ngoài nuớc chia rẽ. Mai Nam, Hà Nội Minh Nam, Việt Nam Cho ra báo tư nhân cũng nguy hiểm như cho tự do lập Hội, tự do bầu cử và ứng cử, tự do xuất ngoại... dù hiến pháp đã cho như vậy. Nguy hiểm ngang với bỏ điều 4 trong hiến pháp. Xin mọi người thông cảm với đảng. Việc quản lý báo chí bằng lệnh miệng vẫn tồn tại từ lâu, ai cũng biết, chẳng cần đợi đến bác Doãn Hợp nói ra. 84 triệu dân Việt đều ít nhiều dùng hàng TQ và quá biết chất lượng. Báo chí VN chỉ nói sự thật và dựa vào tài liệu nước ngoài. Nhưng TQ không thích thế và rất biết rằng chỉ có đảng với chính phủ ta mới bắt buộc được báo VN đừng nói nữa. A.H. Pháp | Diễn đàn BBC CÁC BÀI LIÊN QUAN ![]() 29 Tháng 8, 2007 | Việt Nam ![]() 06 Tháng 8, 2007 | Diễn đàn ![]() 03 Tháng 9, 2007 | Diễn đàn ![]() 29 Tháng 8, 2007 | Diễn đàn ![]() 26 Tháng 8, 2007 | Diễn đàn ![]() 21 Tháng 8, 2007 | Diễn đàn TRANG NGOÀI BBC BBC không chịu trách nhiệm về nội dung các trang bên ngoài. | |||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
| ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||