![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | |||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() | ![]() | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
Ông Võ Văn Kiệt kêu gọi đoàn kết dân tộc | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Cựu thủ tướng Việt Nam, ông Võ Văn Kiệt, thừa nhận Việt Nam sau 1975 đã có cách nhìn hẹp hòi, phân biệt thắng - thua, và kêu gọi có đại đoàn kết dân tộc. Trong một bài viết nhân 60 năm Quốc khánh Việt Nam và được các báo trong nước đồng loạt đăng lại, ông Võ Văn Kiệt nhắc đến chủ trương thời kì đầu lập nước 1945 khi chính phủ Hồ Chí Minh "xoá bỏ mọi hận thù và chia rẽ do chế độ cũ để lại, sẵn sàng thu dụng những người có tài, có năng lực, có tâm huyết, mà không kể đến quá khứ." Ông nói thêm "tiếc rằng một số năm sau đó, tư tưởng đại đoàn kết đã bị coi nhẹ, quan điểm giai cấp đã được vận dụng một cách máy móc, một chiều." Trong thời gian gần đây, vị cựu thủ tướng Việt Nam có một số bình luận được đánh giá là cởi mở, trong đó điểm xuyên suốt là ông bày tỏ mong muốn có sự nhìn nhận lại một số vấn đề lịch sử và thu phục nhân tâm từ các giới trong ngoài nước. Coi nhẹ tư tưởng đại đoàn kết Trong bài viết mang tiêu đề "Đại đoàn kết dân tộc-cội nguồn sức mạnh của chúng ta", ông Võ Văn Kiệt nhắc lại những lời nói của chủ tịch Hồ Chí Minh như một điểm tựa trước khi bày tỏ suy nghĩ của mình về tình hình Việt Nam mấy mươi năm qua. "Bác đã tuyên bố: 'Chính phủ không để tâm moi ra những tội cũ để đem ra làm án mới làm gì."
Ông Võ Văn Kiệt bày tỏ tiếc nuối rằng "một số năm sau đó, tư tưởng đại đoàn kết đã bị coi nhẹ, quan điểm giai cấp đã được vận dụng một cách máy móc, một chiều." "Trong các chiến dịch cải cách ruộng đất và cải tạo công thương nghiệp, nhiều nhân sỹ yêu nước, nhiều nhà kinh doanh có công với cách mạng đã không được coi là bạn nữa, gây những tổn thất lớn về chính trị và kinh tế." "Tư tưởng thành phần chủ nghĩa đã dẫn tới hai kết quả: Làm mất đi nhiều tài năng của một bộ phận đáng kể trong dân tộc, đồng thời đưa một cách gượng ép những nhân tố tuy rất cơ bản về chính trị nhưng lại không đủ chất lượng trong quản lý và xây dựng." Đoàn kết phải đồng nghĩa khoan dung Ông Võ Văn Kiệt nhắc rằng sau khi chiến tranh Việt Nam kết thúc, nhiều người ở miền Nam muốn đóng góp cho công cuộc xây dựng đất nước: "Một đội ngũ đông đảo công thương gia và trí thức miền Nam, có những khả năng và kinh nghiệm trên nhiều lĩnh vực khác nhau, là một vốn quý, có thể đóng góp vào việc xây dựng một nước Việt Nam hoà bình, giàu mạnh." "Hầu hết quân đội, sỹ quan và những viên chức trong chính quyền cũ cũng đều mong mỏi được sống trong hoà bình, hoà hợp, có cơ hội làm lại một cuộc sống yên ổn." Nhưng tác giả nói ý thức đoàn kết một lần nữa bị xao lãng. "Rất tiếc là ý thức đoàn kết dân tộc lại một lần nữa bị phần nào xao nhãng bởi bệnh chủ quan và say sưa vì chiến thắng, bởi những cách nhìn hẹp hòi, biệt phái, bởi chuyện phân biệt thắng- thua, bởi những kỳ thị ta - ngụy…"
"Tiếp đó, cuộc cải tạo công thương nghiệp tư nhân ở miền Nam và việc hợp tác hoá nông nghiệp một cách rập khuôn, mà sau này Đại hội Đảng lần thứ VI đã rút kinh nghiệm, là vừa đụng chạm tới cả những người đã từng có công đóng góp cho cách mạng, vừa triệt tiêu đi một nguồn lực kinh tế rất quan trọng." "Kinh tế khó khăn, đời sống bế tắc, cộng với những phương thức quản lý xã hội quá cứng nhắc và tình trạng kỳ thị thành phần…đã làm cho cả một số người yêu nước, muốn đóng góp cho đất nước cũng đành dứt áo ra đi." Những phát biểu gây tranh luận Đây là một đánh giá hiếm gặp trong những tuyên bố chính thức của các lãnh đạo ở Việt Nam khi nhìn về giai đoạn này. Trong một cuộc phỏng vấn gây tranh luận của tuần báo Quốc Tế đầu năm nay, ông Võ Văn Kiệt cũng bộc lộ suy nghĩ tương tự về cách đánh giá lại thời kì này. Tổng kết bài viết, cựu thủ tướng Việt Nam nhấn mạnh "chỉ dùng đối đầu và bạo lực để giải quyết những thù hận thì chỉ đẻ ra thù hận." "Nếu dùng cách cảm hoá để giải quyết thù hận thì có thể triệt tiêu được thù hận và tạo ra sức mạnh càng ngày càng dồi dào hơn." "Nếu cứ còn chia rẽ do hận vì bại, kiêu vì thắng, thì có ích gì cho bản thân, cho đất nước, cho hình ảnh Việt Nam trên trường quốc tế?" "Nhìn ra thế giới, càng nghiệm thấy rằng tài nguyên lớn nhất cho mọi quốc gia chính là tài nguyên con người. Nếu quy tụ được sức người, thì nhiều nguồn lực khác cũng có thể được quy tụ. Con người mà không quy tụ, thì mọi nguồn lực khác cũng rơi rụng." ......................................................................... Xin lưu ý do thư gửi về cho chủ đề rất nhiều, nên chúng tôi chỉ có thể đưa lên trang web những email có đánh dấu tiếng Việt. Mong quý vị thông cảm. ------------------------------------------------------- Một công dân Việt Nam Ngài đã nhận định đúng! Nhờ có đoàn kết mà chúng ta, trong thời gian ngắn ngủi 21 năm (1954 – 1975 ), đã hai lần giành độc lập và thống nhất cho đất nước Việt Nam. Nhưng “rất tiếc” hai lần “thành công” đều mắc bệnh kiêu binh! Ngài nhìn nhận rằng nước Việt Nam ta độc lập,thống nhất (chứ chưa tự do, dân chủ) và đang trên đường tiến tới thực hiện lý tưởng dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ và văn minh. Cũng không thấy Ngài nhắc đến tự do!!! Thưa Ngài, đã 30 năm rồi – đã nửa đời người của một công dân Việt Nam như chúng tôi – sao khẩu hiệu “độc lập - tự do - hạnh phúc” chúng tôi không thấy được thực hiện nhanh như thời gian của hai cuộc chiến vừa qua? Vậy có phảI là Ngụy biện hay không ? CuốI đoạn, Ngài mới nhìn nhận và khuyên rằng Muốn đất nước Việt Nam, dân tộc Việt Nam phát triển sánh vai cùng thế giới , là phồn vinh, là độc lập, tự do, hạnh phúc (ĐIỂM GẶP CHUNG) thì phải triệt tiêu : thù hận, tư lợi,đố kỵ, hẹp hòi, dẹp bỏ tư tưởng THÀNH PHẦN CHỦ NGHĨA, mới mong qui tụ được NHÂN TÀI và TRÍ THỨC có mặt trong hàng ngũ ( của chúng ta). Quí vị lãnh đạo Việt Nam đương nhiệm nghĩ sao? Trong phần này có đoạn viết : “Nếu cứ còn chia rẽ do hận vì bạI, kiêu vì thắng, thì có ích gì cho bản thân, cho đất nước, cho hình ảnh Việt nam trên trường quốc tế ?” Tại sao không viết lại là “ Nếu cứ còn chia rẽ do hận vì bạI, kiêu vì thắng, thì có ích gì cho hình ảnh Việt nam trên trường Quốc tế, cho đất nước, cho bản thân ” thì sẽ hay hơn và đúng hơn không !? (tức là chúng ta phải lo cho đất nước trước, rồI mới lo cho thân phận sau - muốn lo cho đất nước mà lại nói mình trước – cái tôi!) .Và đoạn khác viết :“khi đó, yêu nước là cách tốt nhất để yêu mình“ (cũng lại cái tôi !) Và tôi cũng đồng ý với ba quan điểm của Ngài: Cuối cùng Ngài kết luận: “ Muốn thế, cần ngồi lại vớI nhau. Bằng thiện chí, bằng tấm lòng chân thật, hãy cùng nhau xem lại một cách sòng phẳng những chỗ hay, chỗ dở, chỗ nào đã khắc phục được rồi, chỗ nào còn phải hoàn thiện tiếp“, và: “Điểm gặp thì đã có. Nhưng ngườI đến gặp thì vẫn chưa được đông đúc lắm.” Nhận xét: đây là điểm sáng chói trong bài viết, rất quí hiếm! Đây là những lời chí lý, chí tình của một người Cộng sản có tâm huyết với dân, với nước. Mong rằng chẳng chóng thì chầy dân tộc Việt nam, toàn dân Việt nam kể cả những ngưòi Cộng sản và những người chống cộng sản nhận thức rõ điều đó, đừng coi nhau là kẻ thù nữa..” (Nguyễn Nhã). Muốn vậy phải khởi đầu bằng sự chân thật , chân tình, dũng cảm như Ông nguyên Thủ Tướng Võ Văn Kiệt và của cả những người lãnh đạo đương nhiệm và tương lai nữa. Mong sao Ngài “đóng vai” mời chào ,vẫy gọi nhiều người đến cho đông đúc ! CuốI cùng, xin được phép mượn ý nhạc sau đây của cố nhạc sĩ Trịnh công Sơn để thay lời kết luận của tôi, tôi hy vọng trong tương lai gần sẽ là : “ Người về càng ngày càng đông hơn !” Dũng Người Việt, California Nguyễn Nam, Kansas City Chẳng hạn như thành lập một đảng đối lập không cần phải đối đầu, Đảng Dân Chủ Xã Hội chẳng hạn, bao gồm những người cựu đảng viên có cùng chánh kiến với tư tưởng ôn hòa, những trí thức trẻ.... Nhằm tạo nên tiếng nói đối trọng, thúc đẩy buộc nhà cầm quyền phải tự hoàn thiện không ngừng. Cũng giúp tạo mội trường cho một sinh hoạt chính trị lành mạnh mang tính cạnh tranh và sáng tạo cao thì mục tiều dân giàu nước mạnh chỉ còn là vấn đề thời gian. Minh Hoàng, California Trong thời chiến, chúng ta đoàn kết chống ngoại xâm thì hửu hiệu, nhưng trong thời bình có bao nhiêu nước trên thế giới đoàn kết cả dân tộc họ đâu?. Chúng ta cần có đối lập và chống đối không bạo động để kiểm soát mọi hành động của đảng đương quyền. Thấy luật lệ nào sai, không bình đẳng, không thích hợp với nhu cầu của xã hội thì phản đối. Cái nào hay giúp ích cho đời sống m! i người thì cùng nhau hợp tác Hõng lẽ đoàn kết cả dân tộc nghe theo những gì CS nói rồi đưa đất nước đi xuống sao? Cái Việt Nam cần bây giờ là "Tự Do". Khi có tự do, người dân sẽ tự động tham gia để giải quyết nhiều khó khăn của đất nước. Dân chủ đa nguyên sẽ bớt đi áp bất, đàn áp, và hận thù sẽ ra đi. Lúc trước, tôi có xem chương trình 20/20 của đài ABC bên Mỹ nói về Hong Kong. Phóng viên có hỏi một vị chuyên về quảng lý Hong Kong là phương thức nào mà ngày xưa Hong Kong là một đảo hoang, sau 50 năm Hong Kong thịnh vượng và giàu đẹp thì ông ấy trã lời có hai chử là "Tự Do". Nên tôi tin vào hai chử Tự Do hơn là Đoàn kết. Tôi xin đính chính với các bạn nào còn lưu luyến với đường lối của CSVN là Tư Do bao hàm nhiều mặt của xã hội như tự do tôn giáo, báo chí, đa đảng ...và tư do phát biểu thái độ chính trị hay bất đồng chính kiến. Chứ không phải tự do mà đảng ban phát được ăn, được đi lại , được đi chùa nhà thờ như bây giờ nhé. Chiến tranh, quá khứ đau thương, hận thù và thủ đoạn bên nào cũng lỗi cả. Cái quan trọng là có biết nhận lỗi và sưa sai không thôi. Tiện đây, tôi xin góp ý là chúng ta nên so sánh cách làm của CSVN trong việc xây dựng đất nước VN với các nước xung quanh như Nhật Bản, Đại Han....30 năm (trong thời bình) sau chiến tranh. hơn là kể chiến công của CS hay so sánh với VNCH. Nếu lời kêu gọi "Đoàn kết" của ông Kiệt được giới lãnh đạo CSVN chú trọng và sửa sai thì tốt, còn nếu như là gió thổi ngang tai thì lời nói ấy như bao nhiêu lời than của dân mà thôi. Quốc Huy, Việt Nam Để tuyên truyền và lừa bịp nên từ “dân tộc” bị sử dụng tùy tiện không đúng với nội dung. Ở đây có thể hiểu ý ông Kiệt nói tới đoàn kết chính trị, đoàn kết với Đảng CS nhiều người đã từ chối rồi, còn đoàn kết giữa các đảng phái thì xã hội có dân chủ đâu mà kêu gọi? Phạm Khôi, TPHCM Phung, Houston, Texas Minh Vũ-Đà Nẵng Trần Minh Thảo, Việt Nam Văn Bành David Nguyễn, San Jose Một là: Trong bài viết ông vẫn gọi những người phục vụ trong chế độ VNCH ở miền nam VN là làm tay sai cho đế quốc. Vâng miền nam VN lúc đó có nhận viện trợ của Hoa Kỳ để chống lại xâm nhập của quân CS miền Bắc vào đánh phá khắp nơi. Miền nam VN chưa bao giờ xua quân vào một tấc đất nào phía bắc sông Bến Hải. Và miền bắc XHCN lúc đó ra sao? Hà Nội cũng nhận viện trợ của khối Xô Viết và Trung Cộng, mà số viện trợ này còn dồi dào hơn Mỹ cho miền nam gấp bội, cộng với cố vấn Nga, Tầu trong các đơn vị của CS Hà Nội lúc bấy giờ. Người miền nam chúng tôi lại không có quyền nói "Người bạn đồng minh Hoa Kỳ trợ giúp chế độ VNCH chống lại sự xâm lược của CS Bắc Việt" hay sao? Rõ rành chính ông Kiệt đã dùng giọng điệu của kẻ thắng để nói về quân dân VNCH, trong khi cũng chính ông kêu gọi bỏ đi mặc cảm "Hận vì thua, kiêu vì thắng". Hai là: Quân dân VNCH ở miền nam từ sau 30/4/75 đến nay chưa bao giờ thù hận người CS chỉ vì thua, vì thất trận. Và nếu nói một cách chính sát nhất thì chúng tôi không hận CS vì thua trận mà hận chính phủ Hoa Kuỳ lúc ấy đã bỏ rơi chúng tôi. Nhưng tại sao mối hận thù của quân dân cán chính miền nam đối với chế độ CS vẫn còn tồn tại trong lòng họ cho đến ngày nay dù họ đã sống tại nước ngoài? Đó chính là chính sách trả thù của chế độ CS đối với họ sau ngày 30 tháng Tư 75. Những ngày hãi hùng, khiếp sợ, kinh hoàng, máu và nước mắt ấy ra sao thiết nghĩ không cần phải nhắc ra đây vì ai ai cũng đều đã biết cả rồi, hơn nữa nếu kể hết ra những thảm cảnh kinh hoàng ấy chắc chắn BBC cũng không muốn đăng tải. Chỉ tóm tắt rằng chưa có lịch sử một quốc gia nào vào thời cận đại mà có hàng triệu người lao ra biển bất chấp sống chết rủi may. Tôi không biết rằng đồng bào trong nước nghĩ sao về bài viết của ông VVK, nhưng những điều mâu thuẫn chúng tôi vừa nêu ra, bài viết của ông khó thuyết phục được đồng bào ở hải ngoại "quên đi quá khứ, hướng tới đại đoàn kết" trong tương lai. Độc giả ở Phan Rang Chiến tranh đã gây bao nhiêu là đau thương cho đạI gia đình Việt Nam, không lý gì lạI giữ mãi những thù hằn âm ỷ cháy trong lòng mỗI ngườI, nhưng sự thật không phảI thế. Không biết Ông Kiệt đang đứng ở góc độ nào mà phát biểu. Nếu kêu gọI hòa giảI dân tộc, theo tôi nghĩ các phương tiện truyền thông nên ít đi cái gợi lên niềm đau của rất nhiều gia đình miền nam, bạn có chạnh lòng khi thấy trên truyền hình cứ chiếu đi chiếu lạI mãi hình ảnh chiến thắng, trong đó có ảnh các chiến sĩ chế độ củ nằm phơi thây trên chiến trường không ?họ là ai ?họ cũng là ngườI Việt Nam, da vàng máu đỏ… Thôi cái gì đã qua đi khá xa xôi rồI thì nên cho nó qua đi nhắc lạI làm gì thêm đau lòng! Vài chục năm nữa lịch sử cận đạI của Việt Nam sẽ phơi bày ra tất cả, nên để dành lạI cho các nhà sử học. Đã 30 mươi năm qua, mặc dù cho là đã chiến thắng, thì đã đến lúc nên nghĩ lạI trả công bằng cho xã hộI, tôi đồng ý là có công thì thưởng, nhưng không thể thưởng trong lãnh vực trí tuệ đư ợc, các gia đình có công có thể được thưởng về vấn đề vật chất như nhà cửa, xe cộ, tiền bạc nhưng con cái họ không thể thưởng bằng điểm ưu tiên vào các trường ĐạI học được. MH, Hà Nội Có lẽ tôi phải đồng ý với lời lẽ của bạn Khanh ở Biên hoà mới dược. Các ông hãy đặt lại cuộc chiến, nếu bây giờ mới kết thúc và chiến thắng thuộc về CS thì các thì chắc rằng vùng đất mà các ông đang sống và gọi là thế giới tự do đó họ không chứa chấp các ông đâu. thời thế thay đổi rồi tất nhiên là muốn nhanh thì phải chung sức còn người xây kẻ phá thì chỉ chậm thêm thôi! Minh Nam, Hà Nội Phát biểu hớ hênh rất dễ bị trấn áp, bị giam giữ thì còn đâu hoàn cảnh và điều kiện mà đấu tranh tiếp, nói gì chuyện hy vọng vào trung ương đảng khoá tới mà đấu tranh trực diện hơn. Một biện pháp an toàn là sử dụng ngay lời nói của lãnh tụ thần tượng và chê trách giới lãnh đạo hiện nay là "chưa quán triệt lời lãnh tụ". Ví dụ, ông Kiệt từng đề nghị phát huy dân chủ trong đảng. Nếu được thực hiện, người ta hy vọng thành phần ban chấp hành TW sắp tới sẽ thay đổi và nhân tố đổi mới sẽ tăng tỷ lệ đáng kể. Nên vun đắp, phát tán và khuếch trương yếu tố tích cực trong lời phát biểu của các nhân vật CS phản tỉnh thì hơn là chửi bới họ. ĐCSVN rất mong có nhiều lời chửi bới, càng thô tục càng hay, đối với những người phản tỉnh mà giới lãnh đạo hiện thời rất không ưa, căm ghét và kiếm cớ cô lập, trấn áp. Quang Huy, Hà Nội Song nguy cơ tụt hậu về kinh tế vẫn còn. Giá như lúc còn đương chức ông Kiệt mà thực hiện được hòa hợp dân tộc có lẽ mọi người còn ngưỡng mộ hơn, nhưng nói ra những điều mình còn trăn trở chưa làm được cũng là điều tốt để nhắc nhở thể hệ sau thực hiện. Đất nước 30 chiến tranh đau! thương và chia rẽ, rồi 30 năm giải phóng mà lòng người vẫn còn phân cách. 30 năm quá dài xin đừng để dài thêm nữa. Trần Thanh Thu Phong, Silver Spring USA Huy, TP.HCM Từ Nguyên, Milwaukee, USA Hung Van, Sidney Australia Trong bài với bao nhiêu lỗi lầm tày trời cho chính anh nêu ra, anh Sáu chỉ thốt lên có mỗi một chữ " Tiếc" với thờ kỳ HCM làm chủ tịch ( Tiếc rằng một số năm sau đó (1954) ...quan điểm giai cấp đã được vận dụng một cách máy móc, một chiều). Lúc đó, HCM ở đâu ? Ông ta là chủ tịch nước mà ! Và lại cũng "Rất Tiếc" trong thời kỳ anh Sáu làm Thủ tướng ( Rất tiếc là ý thức .....lại một lần nữa ( sau 75) bị phần nào sao nhãng bởi bệnh chủ quan, những cách nhìn hạn hẹp, biệt phái, những kỳ thị ta và ngụy...). Chỉ có "tiếc rằng" rồi "rất tiếc" là giải quyết xong mọi lỗi lầm mà đảng của anh từng gây ra cho nước Việt thôi sao ? Ai đó chỉ cần nói lên vài lời phê bình đảng của anh thì bộ máy công an cho sớm đi chơi mút mùa, không có tiếc và rất tiếc gì cả ! Ðảng cũng tiếc nhưng rồi sau đó bình chân như vại mà lại còn lộng quyền thêm hơn. Nóii lòng vòng thì anh cũng lòi cái đuôi của "kẻ cả". Ðảng anh khoan dung, đảng anh tha thứ, đảng anh kêu gọi đoàn kết với điều lệnh phải nghe đảng anh chỉ bảo. Dân Việt trong ngoài nước đòi đảng anh trả lại quyền của họ chứ không phải cầu xin đảng anh khoan dung. Nói vòng vòng, anh cũng lấy bóng ma của HCM ra khoe và "nổ". Anh dùng lời rất ư là đại ngôn mà cũng dám nói : "nền văn hóa Việt Nam không của riêng ai, của một giai cấp đảng phái nào". Còn việc điều hành đất nước thì anh không đá động gì vì anh chỉ muốn đảng anh độc quyền cai trị. Anh ra lệnh mọi người Việt phải có trách nhiệm đóng góp, không lôi thôi đối lập phê bình gì cả. Nói chung thì cũng là thùng rỗng kêu rè. Ngày nào nước Việt được thực sự tự do, không bị độc quyền cai trị bởi một đảng nào thì ngày đó không cần phải réo gọi hòa giải, yêu nước mà tất cả mọi người sẽ tự nhiên mở rộng vòng tay để " châu về hiệp phố ". Ðảng của ông Võ văn Kiệt nếu " thực sự" yêu nước như HCM và hậu duệ đã từng tuyên bố thì chỉ cần thực hiện một điều thôi: đó lá xóa bỏ điều Bốn của bản Hiến pháp do đảng ông viết ra. Ngay lúc điều Bốn được thay thế, thì cả nước sẽ mở hội ăn mừng. Mọi người sẽ ôm nhau vui cả và vòng tay hòa giải sẽ tự động mở rộng. Cả nước sẽ thăng hoa. Khi đó không phải hàng ngàn người Việt nước ngoài về lại quê hương, mà hàng triệu sẽ về. Dân Việt không cần visa mà chỉ cần mang họ Việt là tự do ra vào. Ðó mới thực sự là hội Long Hoa như cả nước hằng mơ ước. Không cần kêu gọi đoàn kết gì cả. Mong lắm thay. Lincoln USA Hong USA Trung Dung, Hà Nội Michael Tran, San Jose USA Nguyen Hung, Đà Nẵng Hoa La Lan, TP HCM |
| ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
| |||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||