![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | |||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() | ![]() | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
Báo Việt Nam đả ông Hoàng Minh Chính | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Vụ nhà bất đồng chính kiến Hoàng Minh Chính có những lời phát biểu phê phán đảng Cộng sản Việt Nam đã khiến các báo ở Việt Nam đồng loạt lên tiếng. Năm nay 85 tuổi, nguyên Viện trưởng Viện Triết học Mác-Lênin, trong khi sang Hoa Kỳ ông Hoàng Minh Chính đã phát biểu trước Hạ viện Mỹ hồi cuối tháng Chín phê phán mạnh đảng lãnh đạo ở Việt Nam. Nhiều báo cùng phê Tờ Nhân Dân tức cơ quan ngôn luận của đảng CSVN, trên bản điện tử ngày 24.10 có bài của Giáo sư Trần Hữu bác bỏ các luận điểm của ông Hoàng Minh Chính. Kết thúc bài báo, tác giả viết như sau: Người Việt Nam rất trọng tín nghĩa. Dân ta xem việc Nhà nước cho ông đi chữa bệnh ở Hoa Kỳ là cử chỉ vô cùng bao dung, nhân đạo. Vì vậy, dân ta coi việc ông lợi dụng thiện chí đó để chửi bới, vu cáo, xuyên tạc đất nước là việc làm hèn hạ,... Một người tuổi tác và có học không thể làm những việc sai trái và xấu xa như vậy. Tờ Quân đội Nhân dân trên mạng ngày 20.10 có nhắc lại những câu ông Hoàng Minh Chính nói trước Hạ viện Hoa Kỳ rằng Việt Nam có ba cái nhất: nghèo nhất, tham nhũng nhất và mất dân chủ nhất thế giới. Tờ báo này cho rằng, ‘Các chứng cứ và lập luận ông đưa ra đã chẳng lừa được ai, có chăng, được một số kẻ phản động lưu vong ở nước ngoài tung hô’. Bài báo cũng nói ‘’Qua cách ông nói và những gì ông nói ra, người ta không thấy "nhà lý luận Hoàng Minh Chính" ở đâu mà chỉ thấy "nhà bất mãn Hoàng Minh Chính" mà thôi".
Một số báo còn ghi rõ tiểu sử của ông Hoàng Minh Chính như 'tên thật là Trần Ngọc Nghiêm, bí danh Lê Hồng, sinh ngày 16.11.1922 ở Nam Trực, Nam Hà, tham gia cách mạng từ năm 1937'. HNM nói về HMC Có lẽ cách dùng từ nặng nhất là của tờ Hà Nội Mới. Bản điện tử ngày 19.10 của báo này có bài ký tên HNM chạy tựa ‘Đớn Hèn và Nhục Nhã’ để chỉ một bài phát biểu của ông Hoàng Minh Chính. Đây là bài ‘Chủ nghĩa Mác-xít và hệ lụy’, trong đó ông Chính phê phán toàn bộ hệ thống lý luận này. Bài báo còn gọi ông Chính là ‘ngạo mạn’, trở thành ‘cái loa’ cho bọn phản động, ‘phản bội lại lợi ích của dân tộc’, ‘trở thành con rối để người ta giật dây’… Bản điện tử của các báo nói trên không có link vào những bài của ông, nhưng một số báo có nhắc đến diễn đàn của BBC, nhất là các ý kiến mà BBC Tiếng Việt đã đăng, phê phán quan điểm của ông Hoàng Minh Chính. Chẳng hạn như bài ‘Ảo vọng của "nhà dân chủ’ đăng trên Quân đội Nhân dân thì có câu: ‘Khi nghe ông nói trên đài BBC, nhiều người cho là ông nói lấy được, vì thực tế ở Việt Nam hoàn toàn không giống những điều ông mô tả’. Báo Hà Nội mới thì viết 'Cũng trên đài BBC, một số ý kiến của độc giả đã tham gia bàn luận xung quanh hành động phản dân hại nước của ông Chính'. Tuy vậy, các ý kiến ủng hộ ông thì không được nhắc đến. ------------------------------------------------------------ Khác Biệt, Canada Hơn nữa, những người mà ông Hoàng Minh Chính gặp gỡ lại là những người tham gia các Đảng phái có ít thiện cảm với chính phủ Việt Nam. Như vậy, những nhận xét của ông HMC là rất mạo muội và thiếu khách quan. Ông HMC luôn mong muốn có sự can thiệp của nước ngoài vào nội bộ Việt Nam, muốn các nhà đầu tư nước ngoài ngừng đầu tư vào Việt Nam, muốn lật đổ chế độ hiện tại của Việt Nam là đi ngược với mong muốn của đại đa số người dân Việt Nam. Nếu những mong muốn của ông HMC thành sự thật, chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng xấu đến lợi ích của dân tộc Việt Nam. Theo tôi, "Dân chủ" cũng có nhiều cách hiểu khác nhau. Và để "dân chủ" phát huy được tính tích cực của nó, chúng ta cần phải áp dụng nó một cách sáng tạo trong bối cảnh cụ thể. Tự do tôn giáo cũng phải được hiểu và được áp dụng tuỳ theo những tình huống và bối cảnh cụ thể của Việt Nam. Chúng ta hãy lấy Iraq hiện nay làm ví dụ để minh chứng cho việc áp dụng một cách máy móc, dập khuôn mô hình "dân chủ" và "tư do tôn giáo" kiểu Mỹ tất yếu sẽ dẫn đến mất ổn định xã hội. Do đó, với tư cách là một người Việt Nam, tôi không muốn đất nước Việt Nam lại rơi vào hoàn cảnh mất ổn định. Tôi cũng không đồng ý với ông HMC về việc ông luôn tự cho mình là người đại diện cho đồng bào Việt Nam trong đó có tôi. Nếu xem xét về đường lối cải cách và chuyển đổi của các nước đã từng theo CNXH, tôi thấy chính phủ Việt Nam đã lựa chọn một chiến lược đúng. Nhờ vào chính sách đổi mới hiện nay, Việt Nam đã không rơi vào tình trạng khủng hoảng của một số nước Đông Âu do áp dụng "liệu pháp sốc". Khoa, Sài Gòn Tâm Minh, Hải Phòng Nguoi VN yeu nuoc, Honolulu, USA Người cộng sản trong nước hễ ai phát biểu chống lại nhà nước thì bị chụp cho cái mũ phản động, phản bội tổ quốc và sớm muộn gì cũng bị nhà nước tìm cách bắt bỏ tù vì phạm một tội nào đó. Khi xét xử thì không cho luật sư và nhà báo tham dự như vụ Bác Sĩ Phạm Hồng Sơn. Trong khi ở các nước dân chủ người dân bộc lộ quan điểm ngược lại với nhà cầm quyền là chuyện bình thường. Thậm! chí họ còn biểu tình đốt cả hình tổng thống. Nhưng những người bất đồng chính kiến đó vẫn không sao cả và vẫn được pháp luật và mọi người tôn trọng. Chính phủ họ có quan điểm riêng của họ nên ai muốn nói sao cũng được còn nghe hay không là quyền của họ. Nếu họ làm tốt thì sẽ được bầu làm tiếp, còn không thì sẽ nhường cho các đảng khác lên. Ở hải ngoại thì khi bàn đến vấn đề chính trị trong nước thì phủ nhận hoàn toàn những đóng góp của đảng cộng sản đối với dân tộc VN trong hơn mấy mươi năm qua và luôn tìm cách lật đổ đảng cộng sản. hể cái gì liên quan đến đảng cộng sản đều xấu xa, đồi bại nhất. Chế độ cộng sản thì cũng vậy hễ cái gì xấu xa như cờ bạc, đĩ điếm, xì ke, ma túy là do chế độ cũ để lại, chớ chế cộng sản không có những cái xấu đó. Trong khi những tệ nạn đó là vấn đề chung của cả nhân loại hầu như quốc gia nào cũng có các tệ nạn đó. Các đảng phái chính trị tại VN không dám nhìn thẳng vào mình để khắc phục những khuyết điểm và cùng nhau đoàn kết để xây dựng mốt nước VN giàu mạnh. Đảng nào cũng cho mình là đúng nhất, là hay nhất và luôn tìm cách thủ tiêu, giết hại những đảng đối lập. Đó là những mặt còn rất hạn chế trong ý thức hệ của người dân VN ngay cả trong nước lẫn hải ngoại. Dao Hiep, Vietnam Minh Nam, Vietnam Sau khi phát biểu quan điểm với ý thức rất xây dựng vào thập kỷ 60 (và bị đàn áp) ông HMC vẫn kiên trì giữ vững quan điểm đó. Đảng ta gọi thế là "ngoan cố". Còn danh từ mỹ miều "kiên trì" chỉ dùng cho các đồng chí giữ vững quan điểm Mac-Lê thôi. Tiện đây, tôi xin góp ý với đảng ta: nên thay từ "Mác-Lê" bằng một từ tương tự, cùng ý nghĩa, cùng tác dụng, dù có phải dài dòng một chút (ví dụ, chủ nghĩa Mác xít và Lê nin nít", vì tụi bạn tôi coi Mác-Lê là hai thứ vũ khí thô sơ, giết người rất dã man, gây ấn tượng rất xấu... Miki Maika, HCMC -Ở US, ai ko thích BUSH (hoặc ko thích đảng đang cầm quyền) thì có thể chửi, có thể biểu tình, có thể sỉ vả, hoặc vạch ra thẳng thừng các thói hư tật xấu của họ. Ko ai bắt họ. Đó đựơc xem là dân chủ. Còn ở VN liệu có dân chủ như thế được hay ko? -Học triết học lớp 11 bậc phổ thông (tại VN). Chắc các bạn hẳn phải biết : quy luật cho động lực phát triển của vạn vật là quá trình tự đào thải các cái xấu để dần hòan thiện các cái tốt. Một ví dụ nhỏ là hai hãng CocaCola và Pesi cạnh tranh nhau thì người tiêu dùng sẽ được lợi (chất lượng tăng, giá thành rẻ..). Đảng lãnh đạo cũng vậy, nếu có đa đảng cùng lãnh đạo đất nước bạn sẽ phát triển do sự "cạnh tranh" giữa các đảng với nhau. Nếu chỉ một đảng cầm quyền thì ko có động lực nào để phát triển XH cả. VN có bao nhiêu đảng? -Nếu tôi có vốn, tôi muốn đầu tư xây dựng một đài truyền hình, hay một tờ báo, sẽ chả ai cho phép tôi làm cả, tại sao lại kỳ thế ? Vì Đảng ta sợ có người trả lời các câu hỏi ở trên của tôi, và đặt ra nhiều câu hỏi khác! Hùng Kim Thục, Seoul Với nhiều người, đến 85 tuổi đã là tận hưởng tuổi thọ của trời đất rồi, cũng đã là toại nguyện rồi. Ông Chính không thể lấy cái chuyện chữa bệnh để sống thêm 1-2 năm nữa mà làm chuyện phủ nhận cuộc đời 85 năm của ông, cứ làm như chỉ có 1-2 năm sắp tới mới là tràn đầy ý nghĩa vậy. Thế mới biết, sự trơ trẽn đâu chỉ có ở những kẻ ít học mà còn có cả ở một người được coi là có trí thức bậc cao. Ái Quốc Các bạn phản đối cụ HMC thuộc lớp người đang được hưởng "lộc" từ chế độ CSVN hiện nay, vì lý luận của các bạn đó đang là lý luận của đảng CSVN khi phải đối diện với sự thật, với phong trào dân chủ, đòi tự do trên cả nước và cả nước ngoài.
Tôi hoàn toàn không tin là các bạn ở VN mà lại không biết đến sự thật không có dân chủ ở VN. Có bạn còn lý luận là cứ xây dựng nước vững mạnh là sẽ có dân chủ, nhưng làm sao xây dựng được trong điều kiện không có dân chủ dẫn đến tham nhũng đến mức độ như hiện nay? Những gì báo chí đăng tải khiến nước ngoài biết chỉ là phần nổi của tảng băng, dân chúng và các doanh nghiệp coi việc "chung chi" là phương cách giữ an toàn cho mình trong mọi hoạt động, từ công an khu vực trong quản lý nhân hộ khẩu, công an giao thông trong quản lý đường bộ, cán bộ thuế, văn hoá, v.v... Ý kiến của cụ HMC là chính xác, nhưng chưa đúng với mức độ (xin lỗi cụ). Có bạn còn cho là ý kiến của cụ là cũ hay lý luận suông, nhưng với tôi, việc phản đối chế độ thì đa số, nhưng để chứng minh chủ nghĩa Mác là sai thì số người làm được chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi, vì Mác cũng là nhà bác học đó. Lẽ ra tôi chỉ nên xem tranh luận trên diễn đàn này th ôi, nhưng đọc các lý luận ủng hộ CS quá thô thiển và ấu trĩ nên phải lên tiếng. Ba Tường, Hải Phòng Tạm coi HMC là người "uyên thâm" thì tại sao không rũ áo, từ bỏ cái gọi là nguồn cội ra đi cho sớm. Để đến những đất nước văn minh, dân chủ... kia đi. HMC được nhiều bạn đọc của BBC ca tụng là "người hùng" thì tại sao lại nhẹ gót ra đi như một sự trốn chạy cùng vợ của mình. Còn gia đình, dòng tộc... Đương tâm để họ sống ở đất nước không dân chủ, bị đàn áp tôn giáo như VN ư? Âu cũng là kiếp người rồi, cuối đời không yên ổn. Trong đời, con thiên nga chỉ một lần "hót", tiếng hót ấy cũng đồng nghĩa với việc sắp từ giã cõi đời. Tôi hiện đang là một doanh nghiệp, từng tu nghiệp ở Anh quốc. Rất nhiều người thân của tôi đang định cư ở nước ngoài nên tôi có dịp đi nhiều nước, thấy rõ những hạn chế của đất nước mình. Nhưng vấn đề là tất cả đang chung tay thay đổi những gì còn tồn tại.
Ngày 11-9 năm nào, khi người dân Mỹ chịu những tổn thất nặng nề tôi cung đang có mặt ở đất nước ấy. Hoảng loạn, lo sợ... tôi càng thấy quý giá những buổi đêm dạo phố tuyệt vời, cái cảm giác yên lành của quê hương đất nước tôi. "Nhân vô thập toàn", một con người mà không hoàn thiện được huống chi một đất nước rộng lớn? Tiên trách kỷ, hậu trách nhân. Muốn chê bai người khác phải nhìn lại mình là ai? Có tư cách phán xét không. Nghĩ cho cùng, HMC cũng vậy, và thời gian rất ngắn nữa câu chuyện này sẽ chìm vào quên lãng, trong bộ nhớ của mỗi người sẽ chẳng còn nhớ cái tên xa xôi ấy nữa. Nhưng những chuyện ông ta gây ra liệu có dừng ở đấy, còn tai tiếng, danh dự của dòng tộc của mình trong nước ông cũng đành lòng? Tôi nghĩ ông sẽ chẳng trở về nữa. Với tôi, VN là một, đó là dòng máu của tôi. Ta Đi Tới, Sài Gòn Mọi điều hay dở chỉ cần một biện pháp so sánh nhỏ là có thể biết được. Tôi mong ai đó luôn luôn ngợi ca CNXH không tưởng hãy nhìn vào cách hành xử của Chính quyền hiện tại và hãy suy nghĩ cho thật thấu đáo. " Dân biết, Dân bàn, Dân kiểm tra" có đúng vậy không? hay là "Quan biết, Quan bàn, Quan..." Ẩn danh Nguyễn Nam Dù sao đi nữa, tôi vẫn không đồng ý với việc Cụ kêu gọi cắt viện trợ, rồi ODA và FDI. Vẫn biết rằng, phần lớn nguồn tiền này trên thực tế chảy vào túi của các quan tham - mà người dân gọi là tham nhũng. Thế nhưng, cuối cùng thi nguồn này vẫn còn có để đến được với người dân nghèo. Có còn hơn không mà. Dân ta phần lớn vẫn còn rất nghèo, cơ hội được hưởng phúc lợi xã hội rất ít ỏi. Việc Cụ lên tiếng mạnh mẽ như vậy, sẽ là lời cảnh tỉnh đến các Chính phủ, tổ chức PCP...để họ có những chế tài chặt chẽ hơn cho các nguồn tiền này, làn sao nó đến tay người dân nghèo ngày càng nhiều hơn. Đó mới là phương án tối ưu vậy. Trung Nam Kha Khi lộ ra vụ các sứ quán VN thu quá giá tiền làm lệ phí, nhiều người bức xúc. Trên các forum của sinh viên du học, râm ran lời phàn nàn. Cuối cùng rồi cũng hết chuyện, cũng chẳng ai dám hay nghĩ đến việc phải đòi hỏi giới chức làm cho ra lẽ. Nhỡ nhà nước xử lý mấy ông vi phạm thì dân được nhờ, còn không thì cũng im, dân cũng đành chịu. Đó chỉ là vài ví dụ về một sự thật là người dân đã quen cam chịu, sống nhẫn nhịn, nhà nước bảo gì nghe nấy. Khá hơn một tí thì ra quán nước ngồi chửi đời vài tiếng, hôm sau lại ngoan ngoãn đi làm, đi học. Một xã hội quen dần với thói đạo đức giả mà không phải ai cũng cảm nhận được, hay dám đối diện với nó. Quay về trường hợp ông HMChính, theo tôi, kỳ vừa rồi ở Mỹ, ông ta đúng là có phát biểu hơi lăng nhăng, ít lý luận sắc bén, có lúc nói năng thô lỗ. Những ai lâu nay quen ăn nói lịch sự, đòi hỏi thuyết trình phải lý luận chặt chẽ, thì khó có thể thông cảm được với ông Chính. Nhưng có những người có thể hiểu được: ông Chính già rồi, bao nhiêu năm bị quản thúc, có lúc điện thoại cũng bị cắt, không có phương tiện gì để cập nhật tin tức, nên lý luận cũ mòn là phải. Vả lại, điều này mới quan trọng, với những người thuộc dòng chính thống, thì có nói lý luận uyên thâm cũng vô ích, vì họ có ''nghe thấy'' đâu. Cái lý thuyết Mác Lê chỉ còn vài nước giữ lại làm ý thức hệ, thì các nhà lý thuyết chính thống ở VN vẫn có thể tán tụng nó với những lời đẹp, ngon ngọt, và lịch sự nhất cơ mà. Bây giờ bạn có chìa ra trước mặt họ cả trăm cuốn sách lý luận hạng nhất của Tây bài bác CNXH, thì họ vẫn cứ giả ngây giả điếc mà thôi. Vì thế, ở trường hợp ông Chính, chỉ còn cách chửi vỡ mặt, chửi càng ngoa ngoắt, thì đối phương mới không thể giả điếc mà phải tức tối, phải phản ứng. Như trường hợp Dương Thu Hương cũng thế, nếu bạn chỉ đọc những tuyên bố của bà ta, bạn sẽ thấy đó là người vô văn hóa bậc nhất. Nhưng nếu hiểu sâu hơn những gì bà Hương đã sống qua, chứng kiến, thì mới thấy chửi là vũ khí duy nhất để bà ta tấn công những người đã hoàn toàn vô cảm với những lý luận khác, vô cảm với số phận của đất nước (tuy mồm cứ thoăn thoắt những lời cao thượng).
Nếu bạn biết ông Chính đã bị tù nhiều năm, bị o ép, quản thúc gần cả nửa đời (chứ không phải như ai đó nghĩ ông ta ăn sung sướng, khi về hưu mới đổi khác); nếu bạn biết ít nhất từ mười năm qua, ông ta đã lên tiếng phản kháng (chứ không phải như báo chí giả ngây, nói rằng sao Chính ra nước ngoài mới nói). Nếu bạn hiểu về những thứ như vụ 'xét lại' thập niên 60. Với những chữ nếu ấy, bạn sẽ cảm thông được với những lời lẽ có vẻ thô tục, thiếu lý luận của ông ta. Còn nếu bạn thích nghe những lời cao thượng có cánh, bạn chỉ việc đọc những tuyên ngôn chống tham nhũng của các vị dân biểu, quan chức - trong lúc tham nhũng ngày càng tăng giá trị tiền, và lồ lộ. Bạn chỉ việc nghe những lời kêu gọi trọng dụng cán bộ trẻ - trong khi tình trạng con cha cháu ông vẫn đầy ra, và hình như chưa có vị quan chức nào từ chức khi lầm lỗi. Những lời nói đẹp kiểu như vậy không thiếu ở VN đâu, nhưng liệu đó có phải là điều bạn thật sự muốn? Tay Chí Phèo là thứ hay 'chửi đổng', hết thuốc chữa, nhưng ở cái làng Vũ Đại nơi hắn sống, liệu những tâm huyết, những lời nói cao đẹp có được ai nghe đến? QT, Hà Nội Nếu các bạn muốn Việt Nam trở thành một nước dân chủ, các bạn hãy đóng góp vốn, trí tuệ cho đất nước. Chỉ bao giờ Việt Nam trở thành một cường quốc thì chúng ta, những người Việt Nam, mới có thể bàn đến và quyết định được "dân chủ" cho mình thôi.
Nếu đất nước không mạnh, nền "dân chủ" của quốc gia chỉ có thể được quyết định và bàn đến bởi các cường quốc muốn thôn tính đất nước Việt Nam đang hoà bình, ổn định và tràn đầy sức sống này của chúng ta mà thôi. Một người như ông Hoàng Minh Chính tự nhận mình là nhà "dân chủ", "tự do" đã đánh giá Việt Nam là một đất nước nghèo nhất thế giới mà lại đi kêu gọi nước ngoài không đầu tư vào Việt Nam nữa. Như vậy, ông Chính khác nào là một kẻ phản bội lại lợi ích của dân tộc. Nếu đất nước không mở cửa, không có buôn bán với nước ngoài thì phỏng các bạn có thể có internet mà ngồi bàn đến "dân chủ" hay không? Hỡi những bạn đang ở trong đất nước để ngồi bàn đến "dân chủ" và nói xấu Cộng Sản. Ông Hoàng Minh Chính kêu gọi như vậy thì khác gì hô hào Chính phủ CS đóng cửa đất nước, một nguyên nhân dẫn đến mất nước khi xưa. Các nước Cộng sản bị sụp đổ, những nhà dân chủ tư sản giầu kếch sù đi lên từ sự sụp đổ đó đều là những người cựu "cộng sản" như ông Hoàng Minh Chính vậy. Các bạn dân thường đang ủng hộ ông Hoàng Minh Chính có muốn vậy không? Hay các bạn muốn "dân chủ" kiểu Iraq? Không biết sau khi ra đường liệu có còn quay trở về nhà được nữa không? Việt Nam hiện nay đang là một đất nước ổn định bậc nhất thế giới. Nếu không thế ai dại gì mà đến Việt Nam đầu tư nhiều đến như vậy và các bạn cũng không thể bình yên mà ngồi "lướt Web" để bàn đến dân chủ. Nguyễn Thắng, TP. HCM Không tên Những người có suy nghĩ như ông Chính ở Việt Nam nhiều lắm, trong hàng ngũ đảng viên cũng vậy nhưng thử hỏi nếu người nói là ủy viên Bộ chính trị thì cũng về hưu sớm mà thôi. Bởi vậy tôi rất khâm phục ông Chính, có thể lý lẽ của ông còn nhiều tranh cãi nhưng ít ra ông cũng cho thấy rằng con người sinh ra và lớn lên có nhiều quyền trong đó có quyền nói lên chính kiến của mình. Chúng ta đã sống quá lâu trong chế độ mà mọi lời nói cũng 1 người cộng sản nắm quyền hành hoặc 1 nghị quyết nào đó nhưng mọi người đều lẳng lặng nghe theo và không có ý kiến gì, nếu có cũng chỉ ngoài quán xá, cà phê tâm sự với người thân thích với nhau mà thôi.
Chẳng hạn như tôi cũng có nhiều quan điểm không thống nhất với điều lệ, cương lĩnh nhưng nếu tôi nói giữa lòng chế độ cộng sản ai sẽ là người bênh vực tôi đây? Và tôi cũng chẳng có đảng ở Việt Nam nào khác để làm chốn dung thân! Tâm sự của tôi có thể là tâm sự nhiều người khác: thấy mà không nói được. Tôi có quan điểm rằng: chủ nghĩa cộng sản đã tập hợp được lực lượng cách mạng đấu tranh để giành độc lập tự do cho đất nước bởi trong giai đoạn lịch sử đó lý tưởng cộng sản thật đẹp đẽ, phù hợp với nguyện vọng đa số người dân nghèo. Tuy nhiên trong giai đoạn xây dựng đất nước cho kịp với các nước khu vực thì ĐCS VN nên vì câu nệ hình câu chữ "XHCN" mà làm chậm đi quá trình xây dựng đất nước. Chậm cải cách, chậm phát triển là có tội với dân với nước. ĐCS VN đã từng duy ý chí dẫn đến thời bao cấp ngheò đói, lạc hậu và đã dám cải cách thì tại sao bây giờ không dám nhìn thẳng vào sự thật để nói và làm. Sự thật đó là CNCS đã cáo chung trên toàn thế giới( trừ những nước ngheò đói như bắc Triều tiên, Cu ba). Chính từ ngữ "CNCS không tưởng" đã nói lên điều đó. Ở các nước tư bản người cộng sản còn được nói, nhưng ở chế độ cộng sản thì người cộng sản chưa chắc nói được. Nguyễn Minh, TP. HCM Các bạn yêu nước hay không tôi cũng không rõ nhưng các bạn có nghĩ rằng chính những người như Hoàng Minh Chính là mầm mống phá hoại sự thanh bình, cuộc sống của hàng triệu người bình thường khác tại VN nếu như tạo cơ hội cho Mỹ hay nước khác áp đặt dân chủ vào nước VN. Do đó tôi cho rằng đó là một kẻ phá hoại đúng nghĩa của từ đó. Nếu các bạn ở nước ngoài không có chính kiến đúng, không có sự tỉnh táo trong suy xét sẽ bị lợi dụng vào mục đích không tốt. Trước mọi việc các bạn phải hiểu nó, tìm hiểu cặn kẽ tại nơi nó phát sinh chứ không thể ngồi tận một nơi nào đó mà phán xét... Các bạn nói đất nước VN che dấu vậy tôi hỏi các bạn nhé: vì an ninh nước Mỹ, Mỹ có cho các bạn chính xác tại sao cuộc chiến Irad xảy ra, số lượng thương vong thật sự của binh sĩ tại đó, số thương vong của người dân Irad hay lại trò mị dân kiểu Mỹ để dành sự ủng hộ của các bạn. Ngay cả việc binh sĩ Mỹ đánh đập tù binh tại nhà tù Abu Graid mà chỉ bị xử tù, trong khi nạn nhân của họ có người đã chết, có người bị đày đọa, vậy tôi hỏi các bạn có được chính phủ Mỹ cho biết hết sự thật không. Tôi rất đơn giản, nếu có tự do kiểu như thế thì thà không có còn hơn, có gì khoe là tự do khi họ tự do bắn giết người khác trong khi ngăn cấm người khác điều tra tội lỗi của chính mình. Tự do phải có sự kiểm soát, không phải tự do thái quá, tự do có hại cho lợi ích chung thì phải kiểm soát nó.
Ở đây tôi xin nhấn mạnh là tự do có kiểm soát và Mỹ hiện nay cũng đang làm như vậy, không tin các bạn có thể kiểm chứng bằng kinh nghiệm sống ngay tại nước Mỹ của các bạn. Đừng hô hào tự do suông trong khi cái tự do đó mang sự bất ổn cho toàn dân tộc mình, cho đất nước mình. Một nước Liên Xô lớn mạnh đã bị cái mác tự do đánh đổ để giờ đây người dân nước Nga phải sống khổ hơn lúc trước, chỉ có những kẻ cơ hội lại trở thành triệu phú đô la. Một nước Irad tuy còn nhiều bất ổn dưới thời Saddam nhưng với chiêu bài tìm vũ khí hủy diệt giả tạo đã giết chết cả đất nước Irad, để bây giờ người dân Irad phải sống trong cảnh đất nước loạn lạc, đầy sự chết chóc và khủng bố. Người Mỹ thường tự hào về tự do nhưng họ chưa nếm mùi đau khổ nếu cái tự do đó lại mang đến chiến tranh, sự phá hoại ngay tại nước Mỹ của họ. Bài học 11/09 chỉ là một khoảng thời gian nhỏ, đó chỉ là khủng bố mà chưa phải là chiến tranh. Nó chỉ xảy ra nhanh chóng tại một nơi nhỏ trên nước Mỹ, tại một thời điểm. Hãy nhân thêm ra cả về thời gian (dài hơn, lâu hơn), không gian (nơi các cuộc khủng bố xảy ra)và cả nỗi đau nữa thì các bạn sẽ hiểu giá trị của tự do lúc đó không còn ý nghĩa gì, lúc đó con người chỉ đơn giản muốn được sống bình yên, muốn sống trọn vẹn cả đời mà không cần phải lo lắng ngày mai mình thức dậy có phải là ngày cuối cùng hay không. Đó là suy nghĩ của những nạn nhân trong cuộc chiến tranh mà nước Mỹ chưa hề thật sự có thì làm sao họ, những người Mỹ, hiểu được ngoài tự do còn có nhiều giá trị khác quí trọng hơn mà trong một khoảnh khắc nào đó cái giá trị tự do là rất lớn. Hãy luôn nhớ VN đã chịu đựng chiến tranh trong 20 năm, 20 năm lớn hơn một ngày 11/09, con người VN phải chịu đau khổ hơn 20 năm kể cả sau chiến tranh vì bom mìn xót lại, chất độc da cam, thương phế nhân do cuộc chiến mang lại. Trong khi đó nước Mỹ đã có 20 năm ấy để phát triển kinh tế, khoa học kỹ thuật. Nước Mỹ đã cướp mất cơ hội của VN trong 20 năm còn VN thì chỉ có sự đau khổ và chết chóc. Không ai hơn VN hiểu hơn hết cái giá trị tự do cũng như quyền được sống bình đẳng, được tự do mưu cầu hạnh phúc của mình như trong tuyên ngôn độc lập của Mỹ đã nêu. Nếu các bạn muốn đo cái giá trị tự do với quyền được sống thì hãy tự dấn thân vào các cuộc chiến tranh đang diễn ra trên thế giới, hãy đi rồi cho nhận xét. Các bạn hãy đi rồi các bạn sẽ hiểu hơn về khái niệm tự do. Tôi luôn mong đất nước VN được thanh bình, hạnh phúc và hòa bình. Riêng với thế giới tôi mong hòa bình cho tất cả, kể cả cho nước Mỹ. Thân chào. Nguyễn Hoàng, Hà Nội Tôi không hòan tòan tán đồng quan điểm của ông Hòang Minh Chính, nhưng việc ông mong muốn đấu tranh cho một nền dân chủ thì tôi hòan tòan tán thành.
Nói như bạn Quốc An rằng ở đâu cũng có tham nhũng để biện minh rằng chưa cần đến nền dân chủ, và nền dân chủ sẽ đến sau 20 năm nữa theo lộ trình hiện tại thì quả thật bạn hết sức thiếu cơ sở. Nền dân chủ không tự nhiên mà có, không thể do một chính đảng ban phát theo một "lộ trình" nào đó. Phải có những tiếng nói, phải có những đấu tranh về tư tưởng thì mới mong có một nền dân chủ. Quan trọng hơn hết, mọi người phải tự trả lời câu hỏi " một nền dân chủ có cần thiết hay không cho sự trường tồn của dân tộc?". T6i thì tự trả lời rằng " CÓ" Nguyên, Amsterdam Tất nhiên ko phải tất cả " quan chức Đảng" đều muốn điều đó vì càng mở cửa thì có nghĩa là ăn bẩn được ít hơn, nhưng vẫn có những người nắm quyền thực sự yêu nước đang đấu tranh ( nếu ko có những người tích cực như vậy mà tất cả Đảng đều xấu như bác Chính nói thì nước mình đâu được như bây giờ, phải ko ạ?) Yêu nước là phải có hành động đúng. Cháu và rất nhiều người bạn đang học tập trên VN hay mọi miền trên thế giới đều có chung mục đích là về xây dựng đất nước ngay khi sự phát triển có nhu cầu. Vậy mà bác Chính lại nói như vậy ngay vào thời điểm quan trọng này, như vậy thì dù lời nói có đúng bao nhiêu cũng thành sai. Nguyễn Thanh, Canada Tôi rời VN năm 27 tuổi, đã từng hát;" Ai yêu Bác Hồ", qua đây học được một điều hay của nền gíao dục phương Tây là nghe ý kiến đối lập, trong trường trung học hay đại học đa số đều có tranh luận. Trong diễn đàn này có một ông bạn đưa ra lý luận, nếu từ 1990 đảng ta không cương quyết đổi mới kinh tế thì đâu được như ngày nay, xin lỗi, VN cũng như Trung Quốc ngày thấy đế quốc Nga tuyên bố sẽ không bao giờ trở lại CS nữa thì run lên rồi, không thay đổi để mà chết à? Và các đảng viên CS tôi chỉ hỏi mấy anh một câu, anh đảng viên nào có hùng khí đứng lên mà phê phán đản không? hay tâm sự với đảng viên khác một cách công khai không? Nạn tham nhũng thì tôi chỉ đưa ra cho một quy luật, trên không hốt, đố mà ở dưới dám bóc, thành thử mới có chuyện một nước nghèo như Vn mà gía nhà bay bổng trên trời, đơn gỉan theo kinh tế là luật cung cầu thôi. Năm rồi, tôi về thăm nhà, nhân chuyện báo chí tôi nói với ông anh tôi, báo chí bây giời cũng được phép nói tham nhũng nầy nọ quá há. Ông ta nhăn mặt trả lời:" Mày ơi, ở trên để ở dưới nói cho đã ngứa người dân nhưng khi phanh phui, ở trên nói thôi đủ rồi thì phải stop liền". Chức cao quyền trọng đồng nghĩa với trách nhiệm. Nhưng đối với các quan bên nhà thì ai cũng biết đó là gì rồi khỏi cần nói. Là một người Vn ai lại không muốn cho nước mình tiến lên, mỗi khi nhắc đến Vn thì tôi xin mượn lời một sỹ quan quân đội miền bắc tôi biết, chỉ một chữ khi nói về hiện trạng quê nhà: "bẽ bàng". NTP Để dành được độc lập, Cộng Sản VN đã đổ nhiều xương máu cho nên họ rất "bảo trọng" đến độ thái quá. Đó là cái sai nhưng có lý. Nếu lấy ví dụ là mình khó khăn lắm mới giành lấy được một cái gì thì mình giữ nó như thế nào?! Có phải rằng giữ thật kỹ thứ ấy và "bất khả xâm phạm" đối với bất kỳ ai?! Tôi không cho chế độ nào là hay chế độ nào là dở bởi mọi thứ đều là tương đối. Xã hội VN có nhiều bất cập không phải là lỗi của Chủ nghĩa Mac-Lenin hay ĐCSVN mà là ở yếu tố con người. Mà độ ngũ ĐCS đâu phải tất cả là "lạm quyền","tham nhũng","độc tài",... Vậy nếu muốn cái xã hội này tốt lên đâu nhất thiết phải thay đổi chế độ?! Trong một cơ thể có mầm bệnh ở vài cơ quan thì chữa cho các cơ quan ấy lành lại mới là cách. Có ai đưa ra được thống kê chính xác rằng ở các nước mang tiếng dân chủ, tiên tiến ít tham nhũng hơn ở VN không?! Xin lỗi toàn là đánh giá cảm tính. Còn nếu các nước dân chủ tại sao lại hay "chỏ mũi" vào nước khác, có biết rằng như vậy là vi phạm quyền gì không. Vậy thì có tư cách gì phán xét người khác. Có câu"muốn nói người hãy nhìn lại mình". Anh có tật sự trong sạch trong các tội mà anh ghán ghép cho người khác hay không. Muốn nói người ta khủng bố hãy kiểm tra những gì mình đã làm, nói người ta thiếu dân chủ hãy kiểm tra lại tư cách mình lần nữa,... Đừng kêu gọi dân chủ vì một ý đồ nào khác là tội ác, bởi vì bất kỳ sự xáo trộn chính trị nào thì người dân cũng là người lãnh đủ "bom đạn". Vấn đề ông Chính đặt ra " dân chủ" tôi hoàn toàn ủng hộ, nhưng cái giọng điệu nịnh và thiếu thiện cảm của ông thì "xin lỗi chịu hổng nổi". Muốn xây dựng thì hãy làm bằng cái "TÂM", nếu không thì thôi đừng gây chia rẽ dân tộc. Chúng ta hãy chung sức đóng góp làm đẹp giàu đất nước bằng thiện chí chứ đừng vì một chút ác ý, hiềm khích, bè phái, thành kiến, a dua, hay bất kỳ một ý đồ nào khác. Hãy nhớ rằng Khi "binh biến" những kẻ chống nhau khổ ít còn dân thường mới thật sự lầm than!! Sự thật Kim Oanh, TP. HCM Không nêu tên Còn về tự do báo chí. Ở nước nào cũng vậy thôi, tự do cũng phải theo một khuôn khổ nhất định. Chứ ai cũng cho là mình có quyền tự do muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm mà gây ảnh hưởng đến lợi ích của người khác, của xã hội thì cũng không thể chấp nhận được. Tôi nghĩ mọi người nên nghĩ nên đóng góp làm sao để Việt Nam phát triển là điều quan trọng nhất hiện nay. Không nêu tên Nobody Bạn nói VN tự do báo chí, bạn có thể vào trang BBC một cách công khai, vậy theo bạn VN ta có bao nhiêu dân, bao nhiêu người là nông dân, bao nhiêu người còn thiếu thốn vật chất, họ có internet để vào BBC xem thông tin như bạn không? Còn những tờ báo phát hành thì theo tôi chúng không khách quan gì cả. Tư duy của bạn của bạn lại ấu trĩ nữa rồi. Vấn đề ở đây không phải là ông HMC đã nói những gì, nhưng bạn cũng cần phải nhìn mặt tích cực của nó là nếu chúng ta có tờ báo tự do, tờ báo tư nhân tự do ngôn luận mà tại đó đa số người dân lao động đều được theo dõi thì tốt hơn cho ngưồi dân chứ? Bạn muốn tốt cho dân, cho đất nước hay bạn chỉ biết bênh vực cho một cái gì đó mơ hồ trong tâm thức bạn mà bạn đã được đào tạo theo một cách nhìn như vậy? ho dan chu, Vietnam Ở Việt Nam tôi khảng địng không có tự do ngôn luận, không có tự do báo chí. Chiều thứ ba hàng tuần đều có giao ban Ban tư tưởng văn hóa Trung ương với lãnh đạo các báo, đài. Báo nào nói không vừa lòng ban tư tưởng hãy coi trừng, nhẹ thì phê bình, khiển trách, nặng thì cắt chức tổng biên tập, nói chung là bê bối. Trong 14 điều răn của Phật có điều "Kẻ thù lớn nhất của đời người chính là mình" Tham nhũng ở Việt Nam chính là Đảng vì không phải là Đảng viên thi không thể tham nhũng được vì vậy bất cứ ai chống tham nhũng là chống Đảng. Vậy chống Đảng có sống được không? chết chắc. Trong tay Đảng có pháp luật, có Công an, có quân đội, có một đống báo chí phải làm theo (không làm theo cũng chết) Vậy Dân chủ, nhân quyền ở đâu? có ở Việt Nam không? Vào bệnh viên, trường học, các trụ sở công an và chính quyền thì biết, nếu vẫn không biết có 03 trường hợp 01 là mù, 02 là giả vờ không biết, 03 là con cái của các vị quan lại Đỏ. Khỏi phải tranh cãi dài dòng chịu khó đọc báo ở Việt Nam rồi tổng hợp lại thấy ngay. Người như Ông Hoàng Minh Chính là đáng kính trọng và nể phục. Với địa vị của Ông cứ ngậm miệng ăn tiền thì sống đế vương. Nhưng Ông có lương tâm với đát nước, với dân tộc Ông phải lên tiếng. Ông Chính mới là người Cộng Sản chân chính. Cộng sản ở Việt Nam hiện nay là Cộng sản giả hiệu, cộng sản lừa bịp, cộng sản tham nhũng. Chi Dang, Hanoi Thực tế đã chứng minh trong suốt cả thế kỷ qua. Và thật ra cũng chẳng có mấy người dân quan tâm đến các vấn đề liên quan tới thượng tầng kiến trúc như vậy. Họ quan tâm đến các vấn đề thiết thân hơn. Vì vậy, tôi nghĩ sẽ tốt hơn khi ông HCM nên phê phán trực tiếp vào "ba cái nhất" của chính quyền Việt Nam. Chủ nghĩa xã hội mà nhà nước Việt Nam theo đuổi là tốt hay xấu không phải là vấn đề chính. Nhưng việc để có Việt Nam có "ba cái nhất" như ông HMC nói, đặc biệt là nhất về tham nhũng và nhất về nghèo đói lạc hậu, là hoàn toàn do lỗi của bộ máy lãnh đạo. Phát triển là xu hướng chung của thế giới, Việt Nam phát triển kinh tế vì vậy là đương nhiên. Chỉ có điều là phát triển nhanh hay chậm. Nếu đội ngũ lãnh đạo của Việt Nam có năng lực và tài đức hơn thì Việt Nam chắc cũng không thua kém các nước trong khu vực như hiện nay. Mai, Vietnam NT, Hà Nội Nếu ông Bush sinh ra và được làm lãnh đạo ở Việt Nam thì ông ta cũng sẽ phải như Việt Nam bây giờ. Điều đó là chắc chắn vì một người không thể làm thay đổi lịch sử bằng quan điểm riêng của mình. Mọi thứ đều có quy luật của nó. Tôi đồng ý là Việt Nam hiện nay còn có nhiều vấn đề bất cập nhưng rõ ràng mọi người đều cảm thấy cuộc sống vẫn rất tốt đẹp, mọi người đều có điều kiện để tự đảm bảo cuộc sống của mình. Nếu ông Chính thấy Việt Nam là không tốt thì ông sống mãi ở Việt Nam làm gì, sao ông không làm cái gì đó ngay khi còn có đủ sức khỏe và năng lực giúp đất nước tiến bộ thì tốt hơn biết bao. Quả là phí công chúng ta đã đào tạo, nuôi dưỡng và tin tưởng một con người như vậy. Tôi luôn yêu Việt Nam. Việt Nam luôn là tổ quốc duy nhất của tôi. Tran Dinh Nam, Hai Phong Nguyen Hung, Edmonton, Canada Thực sự như vậy là hèn, đội lốt dân chủ cho mục đích cá nhân. Tôi cũng đồng ý với ý kiến của bạn Lê Minh, thay đổi phải từ từ. Những tiếng nói dân chủ ở bên ngoài đã phần nào tác động nhiều tới Chính phủ CS rồi, đừng mong cái gì thay đổi đột biến cả. Lâu không về VN, về tới quê hương, tôi cũng rất vui vì thấy đất nước thay đổi, phát triển...còn nhiều điều phải nói, đấu tranh cho dân chủ là cần thiết nhưng thêm vào đó là phải có ý kiến xây dựng, phát triển đất nước. Ta Đi Tới, HCMC Trước đây khi còn nô lệ của thực dân Pháp khi thấy có ĐCSVN đứng lên tập hợp, lãnh đạo thì toàn dân nghe theo và khi đó ĐCSVN thực sự tốt đẹp với sự trong sạch, liêm khiết vì nước vì dân, và những người muốn được đứng trong hàng ngũ của ĐCSVN đều là những người có lý tưởng...( đương nhiên trừ một số ít những tên cơ hội ra). Còn hiện nay: Các đảng viên trẻ khi muốn vào đảng chỉ với một mục đích duy nhất là nhăm nhe tham nhũng, đục khoét tài nguyên của Dân tộc. Quyền lợi của những đảng viên ĐCSVN rất lớn như đưa con em của mình vào các cơ quan công quyền "ngon" như Hải quan, công an, bưu điện, hàng không...nếu là người ngoài thì họ mua quan bán chức (người viết bài này đã được chào giá nếu vào sân bay tân Sơn Nhất thì phải chi 50 triệu đồng cho chức vụ ...bảo vệ). Họ phải bảo vệ đảng, chế độ bằng mọi giá để còn có cơ hội tham nhũng, đục khoét....Một đảng như vậy thì liệu còn có phù hợp với sự phát triển của đất nước hay không? và đảng ấy có phải chính là cái ÁC? Người Việt Nam nói riêng và người Á đông nói chung đã có những câu chuyện về THIỆN và ÁC, và cái THIỆN luôn luôn thắng cái ÁC. Tôi tin một ngày cái THIỆN lại thắng cái ÁC. (Ai có ý kiến gì khác xin "lại xin" được chỉ giáo) Nguyen Nam, Saigon Ngày 14/10/2005 VTV1 phát một bài dài tố cáo HMC đã chống lại đảng, phản bội dân tộc. Đảng đã khoan hồng để HMC đi chữa bệnh nhưng HMC đã trở mặt v.v. và v.v... Và bây giờ đến lượt báo chí đồng lọat lên án HMC, tức nhiên dưới sự chỉ đạo của "tướng" Nguyễn Khoa Điềm. Các bạn biết đó, sách lược CS thay đổi tùy thuộc vào thái độ và hòan cảnh của đối tượng. CS VN làm việc gì cũng có âm mưu của họ hết. Họ tung đòn đánh để HMC không thể về nước, và như vậy là triệt hạ một nhân vật đối lập "cỡ bự" mà chẳng tốn một viên đạn. Họ vẫn chưa tính đến chuyện HMC vẫn hiên ngang trở về nước, mà đây lại là hiện thực, thì HMC sẽ đưa CSVN vào tình huống khó xử. Không lẽ lại bắt bỏ tù? Những bài báo trong nước tung ra là nhằm dọn đường cho chuyện HMC không trở về. Mặc dù, những lời phát biểu của cụ Chính ở Mỹ có vẻ mạnh miệng và thẳng thắn nhưng đó là tính khí của cụ. Trong chuyện này tôi tin là cụ Chính hoàn toàn không có tham vọng cá nhân mà chỉ trút nỗi bực tức lâu nay khi có dịp mà thôi. Do vậy những người quan tâm đến tình hình dân chủ VN đừng nghi ngờ cụ Chính là tay sai của CS mà oan cho cụ. Chim Cu Trên thực tế, đại đa số người dân trong nước không quan tâm lắm chuyện của ông Chính. Ngay thậm chí ông Chính có thể xứng đáng như một minh chủ, thì người dân bình thường cũng chỉ thấy đáng quan tâm đến các vấn đề liên quan trực tiếp đến cơm áo gạo tiền của họ mà thôi. Ngay cả trong số những người đang quan tâm đến vấn đề này, đa phần trong số họ cũng chỉ vì lí do tò mò hóng chuyện. Cũng giống như đại đa số đảng viên của Đảng, họ cũng không bận tâm đến các vấn đề lý luận của ông Karl Marx hay ông Lê Nin gì đâu. Nếu không tin, cứ để cho họ phát biểu rộng rãi mà xem. Và chắc chắn là ở nước Mĩ sôi động, sự tình cũng như vậy mà thôi. Nam, Sài Gòn Nguyen Khanh, Long An Không nêu tên, TP HCM Khi các bạn tôi từ các nước Úc, Mỹ về VN chúng tôi thoải mái đi chơi khắp nơi, thoải mái bàn luận về các vấn đề tôn giáo, chính trị, kinh tế ... mà ơn trời cho đến giớ này vẫn chưa có ma nào bị theo dõi hay thủ tiêu hết.Tôi cũng chưa thấy ai bị đàn áp hay bắt bớ vì theo một tôn giáo nào cả, dĩ nhiên đây là tôn giáo thuần tuý, chứ còn lợi dụng tôn giáo để hoạt động chính trị hoặc mục đích nào khác thì đó cũng không phải là tôn giáo đích thực. Thế nên tôi nghĩ bây giờ nên để thời gian mà học tập, làm việc cho XH tiến bộ, XH mà tiến bộ thì tất nhiên sẽ có dân chủ, đừng có suốt ngày kêu gào, rên la về những điều tưởng tưởng nữa, vì chúng tôi những người đọc nó chỉ còn biết than rằng "xưa rồi Diễm ơi." Một sinh viên, Hà Nội Ông HMC đã nói rằng, nếu chấp nhận cuộc sống hiện nay cũng có nghĩa là chấp nhận một cuộc sống nô lệ. Nghe câu này có lẽ một đứa trẻ cũng không thể đồng tình với ông HMC được. Ông không thể đem suy nghĩ của mình rồi áp đặt cho tất cả mọi người dân VN. Tôi nói thật, kính thưa ông HMC là chúng tôi những người sống ở VN, là những sinh viên, không phải là tầng lớp nông dân hay lao động chân tay như ông nói, chúng tôi không hề cảm thấy một chút xíu gì của "cuộc sống nô lệ" cả. Còn tôi muốn nói với các bạn ở nước ngoài rằng, các bạn không hề sống tại Việt Nam các bạn biết gì về tình hình tại Việt Nam mà lại ủng hộ quan niệm về "cuộc sống nô lệ" ??? Nếu như ông HMC chỉ yêu cầu về đẩy mạnh dân chủ, cải cách và không dùng những lời lẽ mà theo tôi là những lời quá lẩm cẩm của một cụ già 85 tuổi thì có lẽ ông sẽ được mọi người ủng hộ hơn. Tóm lại tôi không phải là một người chuyên đi bênh vực Đảng CS, bởi họ có quá nhiều khuyết điểm những thứ thiên về hình thức, hạn chế về tự do ngôn luận ( chẳng có báo chí nào dám chê bai Đảng CS...) tuy nhiên chúng ta phải nhìn vào mặt tích cực của nó và chỉ nên nói đúng sự thật thôi thưa ông HMC. ToiYeuVietNam, HCM Nguyen Hung, Edmonton, Canada Thanh Tùng, Hà Nội Ẩn danh Lê Minh Mình rất ủng hộ bác Chính trong quan điểm dân chủ và đấu tranh của bác. Nhưng những hoạt động, lời nói gần đây thì mình không thể đồng tình được nữa. Đành rằng dân chủ ở VN còn rất nhiều vấn đề, nhưng so với trước thì tốt hơn nhiều rồi. Điều cần làm là tiếp tục thúc đẩy quá trình từ từ, không thể đập bỏ hết được. Chẳng hạn nói về Đảng, ai cũng biết họ từng xấu thế nào. Thời trước 1990 thì độc tài không kể hết. Nhưng nhìn khách quan thì nay cũng thay đổi khá nhiều. Nếu bây giờ ai đó đổi tên đảng thành Đảng Lao động chẳng hạn, thì nó cũng giống mọi đảng trên thế giới thôi. Để Đảng tồn tại tuy có điểm bất lợi, nhưng cần thiết, ít nhất là cho hiện nay. Bây giờ giả sử VN có nhiều đảng thì rất dễ gây bạo loạn, nội chiến. Là người đã về nước, mình thấy tình hình xã hội VN hiện nay tương đối ổn định. Tham nhũng, xâm hại tự do tôn giáo thì còn nhưng chúng tồn tại như thực tế khách quan. Nước nào cũng gặp, chưa thể chấm dứt được. TV, Vietnam Tran Thai, Louisisburg, USA Đọc báo ở Việt-Nam rất lẹ, chỉ cần đọc tựa đề và mở đầu là biết ngay kết luận muốn nói gì rồi không cần đọc tiếp mỏi mắt. Binh, Ba Lan Ho Minh, Saigon Vinh, Alpharetta, USA Tôi chỉ là dân nhập cư vào Hoa Kỳ mà khi muốn đi đâu cũng được giải quyết một cách mau chóng, nếu tôi không vi phạm luật pháp. Bao nhiêu năm, hơn 60 năm(Miền Bắc) và 30 năm(miền Nam), nhà nước quen cai trị dân theo luật xin cho, luật rừng. Dân trí thì thấp kém, không được giáo dục hiểu biết thế nào là dân chủ và thế nào là luật pháp nên họ cúi đầu nghe theo bất cứ điều gì nhà nước nói. Nay thì hơi khác, hệ thống internet toàn cầu hóa đã mở ra cho dân chúng tìm hiểu nhiều hơn những thông tin giá trị mà họ cần biết. Những báo đài như BBC, VOA, hay Radio Free Asia đã đem lại cho họ những thông tin chính xác hơn. Khi báo chí trong nước đồng loạt đưa tin ông HMC có nghĩa là nhà nước đang kich thich vào quần chúng tìm hiểu về ông HMC. Một cách gián tiếp, nhà nước làm cho ông HMC được toàn dân VN biết đến như một nhà đấu tranh cho dân chủ công khai. Rất có lợi cho phong trào dân chủ. Nguyen Hai, TP HCM Nếu ông Hoàng Minh Chính về nước thì ông Trần Hữu có thể tranh luận trên đài truyền hình một cách công khai và tự do để tranh luận ai đúng hay sai hay không? hay lúc về nhà thì bị quản thúc tại gia không được tiếp xúc với một ai còn có gì để lên tiếng đựoc nữa. Nhân dân đau khổ đã nhiều rồi tại sao nhà nước vẫn còn tham quyền cố vị không cởi mở để nhân tài ra giúp nước, nhất là thanh niên thời đại học thức rất cao nhưng chỉ là bù nhìn vì không phải cái mác áo xanh của chế độ. No name, Việt Nam Nếu có thì thực ra chủ yếu chỉ vì lợi ích bản thân mà thôi chứ chưa chắc tha thiết với Đảng và sẵn sàng hi sinh để bảo vệ chế độ! Với cái khuynh hướng này, khoảng 20 năm nửa, chế độ này sẽ đi về đâu? Sẽ có những đảng viên trung thành với Đảng, đọc BBC thường xuyên, nhất là để cập nhật tin về HMC, họ sẽ nghĩ sao khi đọc bài này của tôi? Và họ sẽ nghĩ gì về tương lai chế độ? Họ có thể còn giữ niềm tin sắt đá về sự tồn tại và chắc thắng của chế độ như hồi chiến tranh? Nhưng tương lai không thuộc về họ! Tương lai thuộc về một thế hệ nằm ngoài tầm kiểm soát của họ? Các bạn nghĩ sao? Truong Doan, Bù Đăng, Bình Phước Hãy nhìn tiểu sử cá nhân của đảng viên Hoàng Minh Chính, một bề dày sinh hoạt đảng của ông thì cũng hiểu được trò đùa của CSVN quả thực chỉ qua mặt được những ai còn quá nhẹ dạ. | CÁC BÀI LIÊN QUAN ![]() 30 Tháng 9, 2005 | Việt Nam ![]() 05 Tháng 10 , 2005 | Nghe các tạp chí TRANG NGOÀI BBC BBC không chịu trách nhiệm về nội dung các trang bên ngoài. | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
| |||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||