![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | ![]() | |||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
![]() | ![]() | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
Mơ và thực về ẩm thực Việt Nam | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Ngồi trên máy bay cứ nghĩ đến các món ăn Việt Nam tự dưng tôi chảy nước miếng.
Cơm nam, phở bắc, bún huế, lẩu Nam Bộ, heo mọi miền Trung. Chưa kể các món gia truyền của bà nội nấu kiểu 'chiêu' riêng cho đàn cháu. Thấy tôi chép miệng chèm chẹp, ông hành khách bên cạnh, cũng là người Việt, chêm vào một câu, nếu không vì miếng ngon thì có lẽ du khách đã không đến Việt Nam đông như vậy. Vâng ba triệu rưởi du khách đến Việt Nam là một lý do xác đáng, con dấu chứng nhận sự hấp dẫn của các sản phẩm du lịch Việt Nam, trong đó có ẩm thực. Tôi tin là ngoài ẩm thực tất nhiên họ đến Việt Nam còn để chiêm ngưỡng các kỳ quan về văn hóa, lịch sử, đi mua sắm, hay lòng mến khách của người Việt. Kinh tế khá giả, đất nước mở rộng giao lưu, hai tiền đề làm cho ẩm thực Việt Nam ngày càng hấp dẫn, các món truyền thống được tăng cường, được tiếp cận, pha trộn với của ngon vật lạ từ các miền đất mới. Nhưng đây mới chỉ phần ngọn. Phần gốc là an toàn thực phẩm, đi cùng vệ sinh ăn uống, hai lĩnh vực được coi là mặt trái của tấm huân chương, và do chúng bị "lủng lưới" khá thường xuyên, nhiều người trở nên e dè mỗi khi phải đi ăn ngoài tiệm. Ngây thơ với Phở Ngày đầu đi thực tế vào thế giới ẩm thực của tôi được bắt đầu với món phở Bắc ở gần nhà.
Đối với nhiều người quê Bắc từng sống ở Sài Gòn như tôi, ăn sáng bằng phở Bắc là một lễ nghi cần thiết để bắt đầu một ngày làm việc. Tại khu Tân Bình nơi tôi ở có tới mười mấy tiệm phở Bắc, tiệm nào cũng treo biển hiệu thật to, mắc đèn nhấp nháy, máy hát chạy rầm rầm. Từ trang trí, bày biện, cho đến giá cả khá giống nhau. Kể cả cách phát âm của nhân viên cũng giống nhau tuốt. Khi hỏi ra mới biết họ xuất phát từ một làng ở Thanh Hóa bỏ quê vào Nam làm ăn. Thấy một người trong làng đi trước làm nghề này bán được, thế là nhiều gia đình làm theo, vì câu chuyện lan truyền là chỉ cần làm chăm chỉ thì ít nhất cũng đủ sống hay có dư. Một cháu bé khoảng mười tuổi bưng chiếc tô nghi ngút khói đến phía tôi, vừa đi vừa hô to, "tái gân sách bàn số bảy"... Lá hành xanh, đi cùng cùng cọng hành trắng, mùi húng dũi phất qua thật nhanh, nước dùng nổi lăn tăn hạt mỡ nhỏ. Tái chín hai gam màu riêng, trông cũng khá bắt mắt. Bao nhiêu lời gia đình căn dặn cẩn thận khi ăn tiệm tôi bỏ ngoài tai, huy động bốn giác quan thường trực vào định vị, định phẩm tô phở, chẳng khác gì một kẻ nghiện được ai đó cho lại mồi thuốc cũ. Nhức đầu Ăn xong khoảng nửa tiếng tôi thấy họng thì khô, đầu thì nặng. Sau gáy hơi bị nhức. Và rất khát nước. Ăn tô phở có nước buổi sáng để cho người đỡ khát lại càng khát hơn. Uống nhiều nước quá người tôi như kiểu trương lên, nghiêng ngả, bụng thì đầy, rất khó chịu. Coi như cả sáng chỉ ngồi dưỡng sức, đợi cơ thể đào thải bớt chất độc ra. Người em tôi quả quyết sáng nay tôi đã ăn tô phở có quá nhiều mì chính (bột ngọt) cùng một số gia vị "nguy hiểm khác" giả làm chất ngọt từ xương. Sau vụ này tôi bắt đầu nhìn ẩm thực bán ở Việt Nam bằng một con mắt khác. Bao dự định về Việt Nam ăn đồ ngon vùng này, đặc sản xứ kia của tôi cứ rụng dần như sung rớt qua đêm. Kinh tế thị trường phát triển năng động bao nhiêu, các vụ ngộ độc thực phẩm cũng tăng theo bấy nhiêu.
Chúng xảy ra ở mọi nơi mọi lúc, không chừa chỗ nào. Từ trường học, bệnh viện, bữa cơm gia đình, cho đến đám cưới, đám ma. Điều này đã làm cho một bộ phận không nhỏ dân chúng trở nên hoài nghi với tất cả những cái gì đang bán ngoài chợ. Ăn cũng có giai cấp? Ngoài việc phân chia giàu nghèo, xã hội Việt Nam hiện đang chia ra ít nhất hai giai cấp theo đường "ẩm thực". Đó là những người chỉ ăn đồ siêu thị, (theo họ là đồ có xuất xứ đàng hoàng, kiểm tra được). Chúng còn gọi là đồ sạch. Và nhóm còn lại sinh hoạt theo kiểu "vô tư", với các tiêu chuẩn như rẻ, và tiện khi mua đồ, là quốc sách của họ. Cơ sở hành vi của hai nhóm này được giải thích quanh trục giàu nghèo, bệnh tật, và sức khỏe. Đại diện của nhóm "ăn bất cứ đâu" chỉ trích những người mua thực phẩm sạch là giàu nhưng sợ chết. Còn nhóm "tín đồ siêu thị" thì lấy lý do "an toàn, tránh xa cổng bệnh viện" và luôn đặt câu hỏi là không biết gần đây có phải ung thư tự dưng bùng nổ ở Việt Nam một phần do các chất phụ gia "hại người" đã được nhắm mắt đưa vào thực phẩm để khiến người ăn mắc bệnh hay không? ================================ Bí Mật, HCM Người Đồng Cảm Toàn Houston Hoàng San Jose | CÁC BÀI LIÊN QUAN ![]() 13 Tháng 4, 2007 | Việt Nam ![]() 19 Tháng 3, 2007 | Việt Nam ![]() 19 Tháng 3, 2007 | Việt Nam ![]() 19 Tháng 3, 2007 | Việt Nam | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
| |||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||