|
Khoảng cách lớn ở Việt Nam | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Phóng viên David Fullbrook của báo Asia Times Online trong chuyến đi Việt Nam gần đây có một loạt bài nói về những diễn biến kinh tế - xã hội. Bài viết mới nhất, đăng ngày 1-12, đề cập đến khoảng cách giữa khu vực tư doanh - quốc doanh, giữa hai miền Nam Bắc trong lĩnh vực kinh tế hiện nay. Dưới đây là trích đoạn bài báo này: Đầu thập niên 1990, các nhà đầu tư nước ngoài ở Việt Nam rất lạc quan. Vài năm sau, họ ra đi, chán nản trước những hợp đồng không đi đến đâu, điều lệ không hợp lý và bộ máy hành chính ngột ngạt. Tình hình hiện nay có vẻ tiến bộ hơn, kinh tế tăng trưởng và các nhà đầu tư, đặc biệt từ Nhật, Nam Hàn và Đài Loan, quay trở lại. Kevin Snowball, giám đốc của PXP Vietnam Asset Management, nói: “Chất lượng sản xuất ở Việt Nam cao hơn hầu hết mọI nơi khác. Nhiều người đã chuyển địa điểm làm hàng da giày từ Indonesia và Trung Quốc về đây.” Các hiệp ước thương mại đã giúp tạo nên các hợp đồng – và kinh nghiệm – cho khu vực tư nhân đang phát triển ở Việt Nam. Hàng dệt may xuất sang Mỹ, năm 2001 mới ở mức 50 triệu đôla, đã tăng vọt lên 950 triệu đôla vào năm 2002. Ông Snowball nói, “Hoa Kỳ không đoán được Việt Nam sẽ đẩy cửa mở nhanh như thế. Kết quả đến năm 2003 Mỹ đưa ra hạn ngạch quota. Đến tháng Sáu năm ấy, hạn ngạch đã đầy.” Một điều không may là việc bãI bỏ quota của WTO sắp tớI đe dọa việc kinh doanh của các công ty Việt Nam, nhưng có lẽ sẽ không lâu. “Có lẽ Việt Nam sẽ cạnh tranh bằng cách nhắm đến khu vực cao cấp hơn,” Snowball nói. Cuộc cách mạng nhanh chóng trong khu vực tư doanh cho thấy linh cảm của ông có thể không quá xa xôi. Các công ty đang cảI tiến, nhận thức được rằng họ không thể chỉ dựa vào hàng xuất khẩu và giá rẻ. Nhiều người giàu hơn Không khó để nhận ra kinh tế đang đi lên vào lúc khu vực tư doanh phát triển. Trong vàI năm qua, xe máy đã tràn ngập đường phố; xích lô này trở thành hiếm hoi ở Hà NộI và TP. HCM. Các hiệu xe Nhật, châu Âu và Mỹ ngày càng phổ biến. Nạn kẹt xe kiểu Bangkok có thể sắp diễn ra.
Một ngườI quản lý nước ngoài trong ngành năng lượng vớI hai thập niên kinh nghiệm ở Đông Nam Á cho hay: “Nhiều người đang kiếm được nhiều tiền, đặc biệt ở đồng bằng sông Cửu Long, trong ngành tôm, cá, nông nghiệp. Ta thấy một trong những dấu hiệu của điều này qua thị trường nhà đất. Giá cả tăng vọt. Họ không để tiền trong ngân hàng, không mua cổ phiếu, họ mua đất.” “Quả bóng bất động sản rất có thể sắp căng quá mức. Bốn năm trước, ngườI ta có thể trả 200.000 đôla cho một căn nhà ở TP. HCM; rồi sáu tháng trước đây, có người đến mua với giá 500.000 đôla.” ĐốI vớI Jim Eckes, giám đốc điều hành của Indowiss Aviation và từng làm việc ở Nam Việt Nam bảy năm trong thập niên 1960 và 70, sự phát triển nhanh của khu vực tư doanh và sự biến đổi của Vietnam Airlines từ doanh nghiệp nhà nước lỗ lã thành tập đoàn kinh doanh lớn, không phải là điều ngạc nhiên. “Chúng ta đang chứng kiến một ví dụ về kỹ năng kinh doanh bẩm sinh của người Việt. Họ hấp thụ kỹ năng này nhanh chóng.” Năm nay, Vietnam Airlines dự báo sẽ chở khoảng năm triệu hành khách; đến 2010 con số này dự kiến tăng gấp đôi. Đó có thể là một ước đoán thấp. Thỏa thuận dịch vụ bay giữa Mỹ và Việt Nam năm ngoáI cho phép mở rộng chuyến bay giữa hai nước trong mấy năm tới. Quốc doanh - tư doanh Nhưng hãng hàng không nhà nước là một ngoạI lệ. Hàng ngàn doanh nghiệp nhà nước, hoặc từng do nhà nước quản lý, có thể không ăn nên làm ra như vậy.
Sự minh bạch, hay đúng hơn là sự thiếu minh bạch, là vấn đề cho cả ngườI Việt và nhà đầu tư nước ngoài. Một chuyên viên châu Âu nóI với điều kiện giấu tên, “Minh bạch là vấn đề lớn. Công ty hàng hảI chúng tôi thậm chí không có được số liệu vận chuyển tàu thuyền.” Sự khác biệt giữa khu vực tư doanh và nhà nước có một hệ luận mang tính chất địa lý. Khoảng 85% ngân sách nhà nước là nhờ vào TP. HCM và Vũng Tàu. Tuy vậy, chi phí nhà nước dành cho miền bắc nhiều hơn khoản đóng góp của khu vực này. Một số quan sát viên cho rằng nếu không có điều này, khoảng cách kinh tế giữa hai khu vực sẽ tương tự khoảng cách giữa Nam và Bắc Hàn. Một người nói, “Tôi nghĩ miền Nam đang đi trước, miền Bắc chỉ theo sau.” NgườI này, giống như các nhà đầu tư khác, nói chung vẫn tỏ ra lạc quan, ấn tượng bởi các cải cách đưa ra đầu thập niên này. Cải cách và tăng trưởng của Trung Quốc, mặc dù chưa hoàn thiện, nhưng soi rọi đường cho Việt Nam. “Tôi nghĩ họ sẽ đi theo hướng Trung Quốc, và sẽ vào WTO cuốI năm 2005. Theo tôi, điều gì xảy ra ở Trung Quốc hôm nay, sẽ xảy ra ở Việt Nam ngày mai.” Cải cách doanh nghiệp nhà nước không bao giờ dễ dàng, nhất là khi chuyển từ một hệ thống kinh tế này sang hệ thống khác, và đồng thờI phải cố gắng nâng cao mức sống. Ngay cả Đông Đức vẫn còn theo sau Tây Đức ở nhiều chỉ số, tuy đã 15 năm sau khi thống nhất. Việt Nam đã đi xa kể từ khi Đổi mới bắt đầu 18 năm trước, nhưng vẫn còn một con đường dài trước mặt để có thể là một nước cạnh tranh mạnh mẽ về nông nghiệp và sản xuất. ........................................................................................................................ Trần Bình, TP. HCM Lê Thoa, TP. HCM Tôi không đồng ý với bạn Nguyễn Chung vì miền Nam thật ra chả cần miền Bắc chi viện. Nhưng sau 75 cả nước bị "trì trệ giả tạo" do chính sách bao cấp và cải tạo công, thương, nông nghiệp sai lầm cho nên hạt bo-bo phải chẻ làm tư. Chỉ cần được cởi trói là kinh tế miền Nam bùng lên lại ngay như hiện nay. Như vậy thì làm sao để giúp các vùng nghèo ở miền Bắc và miền Trung? Câu trả lời không dể chút nào. Nhưng có thể là một hình thức "di dân ngược". Tức là người Bắc, Trung, Nam, Hoa đã thành công ở miền Nam và thậm chí cả người nước ngoài sẽ trở lại đầu tư vào các vùng nghèo. Tuy nhiên, các đầu tư có khả năng thành công nhiều khi buộc dân bản địa phải bỏ lối sống lâu đời mà họ đã quen. Ví dụ như phải bỏ nghề nông ở một vùng cằn cõi để chuyển sang làm công cho dịch vụ du lịch chẳng hạn. Hùng, Denver Thính giả ẩn danh Tôi cũng đọc nhiều tuyên dương các "phát minh" tiên tiến tại miền bắc nhưng không có gì để học hỏi, mà còn lấy làm buồn hơn là phấn khởi. Miền nam khi đó là nguồn cung cấp rất nhiều các đồ dùng tiện ích trong nhà, và linh kiện xe đạp cho đồng bào miền bắc. Tôi nghĩ đồng bào miền bắc trước kia kiếm được tiền không nhiều, nhưng lại không có gì đáp ứng nhu cầu nên chỉ biết để dành. Cho nên sau khi đất nước thống nhất, họ là những khách hàng dễ tính và nhiều tiền, đã giúp cho đồng bào miền nam sống sót từ cách tiêu thụ "thượng vàng hạ cám " từ nồi niêu, xoong chảo, muỗng nĩa, xe đạp, xe gắn máy cũ cho đến TV, tủ lạnh cũ. Chúng ta không nên phân biệt từng miền dưỡi nhãn quan chính trị, về nông nghiệp, kỹ nghệ mỗi nơi đều có những đặc trưng, trở ngại khác nhau, nhưng cần xác định thực tế cho minh bạch thì mới tìm ra ưu điểm để giúp đất nước chúng ta phát triển đồng đều. Nguyễn Hải, HCM Trương Nhân, SG Nguyễn Chung, Phú Thọ Lê Thanh, Boston, Hoa Kỳ Vũ Thắng, Hà Nội Nguyễn Việt, TP. HCM Tôi cũng hoàn toàn đồng ý với nhận định của bạn Nguyễn Hiếu, thật kỳ lạ, miền Nam è cổ ra làm để nuôi sống một tầng lớp "quý tộc đỏ" ở miền Bắc. Một ví dụ khác, đồng bằng sông Cửu Long, vựa lúa cả nước, lại là vùng có trình độ phát triển xã hội, giáo dục thấp nhất nước. Tôi không hiểu bạn Phan Hà lấy đâu ra cái nhận định lạ đời "Theo tôi, miền Nam phát triển cao nhưng thiếu yếu tố bền vững. Rất dễ đổ vỡ hay biến động trước các biến cố nhỏ.", ngay cả các chuyên viên kinh tế vườn của ta chắc cũng không dám nói như vậy. Cứ xem tình trạng thoi thóp của cái "liên hiệp gang thép Thái Nguyên", từng một thời là niềm tự hào của miền Bắc, thì có thể thấy rõ xu hướng kinh tế mà miền Bắc đi theo đã gây ra cái gì? Bạn Phan Hà nên nhớ là ngay trong SGK dạy ở trường phổ thông cũng giải thích sự vượt trội của nền kinh tế trong nam có phần do những mầm mống của nền kinh tế tư bản. Điều buồn cười là sau 75, HN đã ra sức xoá bỏ cái mầm mống ấy. Hoàng Tuấn, miền Trung Việt Nam Nguyễn Hiếu, TP. HCM Xét về mức thu nhập và chất lượng cuộc sống của từng gia đình thì người Bắc cao hơn hẳn người Nam (vì đa số cán bộ trong chính quyền cũng như trong công ty Nhà nước là người Bắc). Xét về hoạt động kinh tế thì miền Nam hiển nhiên cao hơn miền Bắc cho nên ngân sách của Nhà nước là hoàn toàn do miền Nam đóng (chưa kể khoản thu ngân sách từ dầu khí của Bà Rịa Vũng Tàu). Báo chí nước ngoài làm sao lên tiếng để ngăn chặn sự ưu tiên lợi ích theo kiểu địa phương cục bộ này, có như vậy mới tạo được công bằng giữa hai miền. Nguyễn Phương, St. Louis Phan Hà, Hà Nội Quốc Anh, Texas, Hoa Kỳ |
| ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||